Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2301 - Chương 2301: Trận Chiến Bắt Đầu

Chương 2301: Trận Chiến Bắt Đầu

Trận chiến giữa ngự quỷ nhân thực sự tàn khốc, đã bắt đầu chỉ có sống hoặc chết.

Tuy nhiên, bầu không khí này không kéo dài quá lâu.

Liễu Thanh Thanh mặc bộ sườn xám màu đỏ đang chậm rãi đi về phía trước, cô nhìn Dương Gian, lại nhìn sang Lý Dương, sau đó nói: “Các người còn chưa ra tay sao? Không giống phong cách của mấy người chút nào, mấy người đang dè chừng tôi sao, hay dè chừng người trong thân thể tôi."

Cô duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bộ sườn xám màu đỏ trước mặt.

Dưới hoàn cảnh tối tăm, bộ sườn xám trên người Liễu Thanh Thanh càng rực rỡ như một vệt ánh sáng đỏ quỷ dị, đôi giày cao gót màu đỏ dưới chân đi đến đâu để lại dấu giày màu đỏ đến như bị nhuốm máu.

Một sự kiện khó hiểu xảy ra, những dấu chân giày cao gót màu đỏ không biết mất bắt đầu di chuyển lan rộng ra xung quanh, như là có một người vô hình đang dẫm lên đôi giày cao gót đi khắp nơi, thậm chí nơi dấu chân vừa đi qua lại có thêm dấu chân mới.

Những dấu chân mới tiếp tục khuếch tán, chỉ trong một lát, những dấu chân màu đỏ đã xuất hiện dày đặc xung quanh Liễu Thanh Thanh.

“Người phụ nữ tên Liễu Thanh Thanh này thật sự rất đặc biệt.”

Ánh mắt Vương Dũng tối lại khi nhìn thấy những gì đang diễn ra, có một loại cảm giác không thể nhìn thấu.

Hắn thấy người phụ nữ này không giống sứ giả, mà giống một như người sống ở thời kỳ dân quốc xuất hiện ở hiện đại, cũng rất giống những chuyện quái gở gặp phải trong quá trình truyền tin.

Trên mắt đất là những vết chân dính máu, tần suất xuất hiện của dấu chân nhiều đến nỗi dày di dít lại, nhưng những dấu chân ban đầu lại mờ dần đi.

Rõ ràng loại khuếch tán này có giới hạn, không phải vô cùng vô tận.

Ngay sau đó, bóng dáng của Liễu Thanh Thanh cũng mờ nhạt dần, dường như cô sẽ biến mất theo dấu giày đỏ.

Liễu Thanh Thanh không hề ngạc nhiên, cô mỉm cười nhìn Dương Gian, nụ cười quỷ dị, đồng thời trong ánh mắt để lộ ra vẻ hung ác cùng oán hận, như thể những gì Dương Gian đã làm đã đưa cô ta vào con đường không thể quay lại này. Hiện tại, cô vừa muốn trả thù, vừa muốn kéo Dương Gian cùng nhau rời khỏi thế giới.

“Liễu Thanh Thanh ra tay rồi, Vương Dũng, chúng ta có ra tay không?” Lưu Tử Văn cố nén giọng nói, có vẻ rất căng thẳng.

Vương Dũng nhìn Dương Gian một cái thật sâu, sau đó nói: "Chắc chắn phải ra tay, lần này chúng ta liều mạng, nhưng không phải bây giờ, người phụ nữ này dường như còn hận Dương Gian hơn cả chúng ta."

Lưu Tử Văn hiểu ngay lập tức.

Hắn muốn xem tình huống rồi mới ra tay, không ai muốn trở thành con chim đầu đàn cả, dù sao mọi người cũng đã nhìn thấy tình hình vừa rồi, ai vội ra tay trước rất có thể người đó sẽ trở thành mục tiêu của Dương Gian và bị giết trước. Hiện giờ để Liễu Thanh Thanh tấn công đợt đầu, ra tay sau sẽ khiến mức độ nguy hiểm giảm đi nhiều.

Nhưng ngay thời điểm này, thân thể Liễu Thanh Thanh mờ nhạt dần, cuối cùng biến mất trước mắt mọi người một cách quỷ dị, chỉ để lại một dấu giày màu đỏ đặc biệt dễ thấy, mà dấu giày màu đỏ này nhanh chóng lẫn vào trong những dấu giày dày đặc, dấu giày thuộc của Liễu Thanh Thanh cuối cùng tìm không thấy.

Chỉ biết Liễu Thanh Thanh đã ẩn mình trong những dấu giày đó.

Sau đó, dấu giày cao gót màu đỏ đang lan rộng, mỗi dấu giày dường như đại diện cho một con lệ quỷ lang thang tứ phía.

Đại sảnh tầng năm rất lớn, lúc này chúng tràn ngập dấu giày vấy máu, mà những dấu giày đó như thể đã vây lấy Dương Gian.

Dương Gian không có bất cứ cảm xúc nào, quỷ nhãn của hắn mở ra từng cái từng cái một, cố gắng nhìn xem đằng sau dấu giày đỏ là gì.

Nhưng khoảnh khắc quỷ nhãn của hắn mở ra, ánh sáng xung quanh liền mờ đi, trong tầm mắt hắn hiện lên những ngón tay với đường nét kinh khủng, những ngón tay lạnh lẽo ấy bắt đầu khép lại, che đi đôi mắt của hắn, khiến hắn không thể nhìn rõ những gì trước mắt.

Quỷ che mắt linh dị lại xuất hiện trên người hắn.

Lưu Tử Văn ra tay, hắn muốn giúp đỡ quấy nhiễu Dương Gian, không để con mắt kia tiếp tục nhìn lung tung nữa.

Dương Gian cảm thấy tay che mắt mình ngày càng nhiều, trước đây chỉ che hai quỷ nhãn, nhưng hiện tại trong tầm nhìn của quỷ nhãn thứ ba cũng đã xuất hiện hình dáng lệ quỷ.

Che đi ba quỷ nhãn chứng minh quỷ vực cao nhất của hắn cũng chỉ đến sáu tầng.

Vì thế trọng khải cũng không làm được gì.

“Vừa rồi Liễu Thanh Thanh đã nói chuyện này với Lưu Tử Văn nên giờ hắn mới liều mạng ngăn mình khởi động lại sao? Sứ giả tầng năm nhạy bén thật, Liễu Thanh Thanh chỉ là nhắc tới danh hiệu quỷ nhãn của mình, họ đã ý thức được việc khởi động lại của Dương Gian không thể tách rời quỷ nhãn.”

Lưu Tử Văn nhìn chằm chằm vào Dương Gian, đồng tử hắn trở nên trắng dã giống như người mù, thân thể co quắp run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment