Lực lượng linh dị đang được sử dụng, đồng nghĩa với việc lệ quỷ đang ăn mòn thân thể hắn.
Hắn không phải dị loại, sử dụng lực lượng thần quái cần phải trả một cái giá lớn, nhất là hiện giờ hắn dùng hết linh lực của mình để che quỷ nhãn của Dương Gian.
Đôi mắt của Dương Gian dường như không thể nhìn thấy nữa, dù có mở ra vẫn không thể nhìn rõ mọi vật, nhưng hắn vẫn còn quỷ nhãn, màu đỏ tươi dị thường nhìn xung quanh.
Hắn vẫn còn quỷ nhãn chưa bị che.
Giờ khắc này, Dương Gian di chuyển, sau đó cả người biến mất tại chỗ.
“Hắn ta muốn đến chỗ tôi.”
Lưu Tử Văn hét lên một tiếng, trên trán đổ mồ hôi hột, cảm nhận tử vong sắp tới.
“Ra tay.”
Lý Dương cũng bất ngờ chuyển động, quần áo trên người hắn đột nhiên bị xé nát bởi một lực lượng linh dị cực lớn, trên ngực có rất nhiều vết sẹo chồng chất lên nhau như một cánh cửa, xung quanh vết sẹo có máu chảy ra, hình thành một cánh cửa máu và giờ phút này cánh cửa ấy vậy mà lại có thể mở ra.
Dường như dưới da thịt hắn cất giấu một con lệ quỷ tóc tai bù xù, con lệ quỷ này đang nhốt Vương Dũng lại.
Vương Dũng cảm giác được thân thể mất cân bằng, không tự chủ được mà bay về phía Lý Dương, hắn cảm thấy bản thân bị trói buộc giống như bị quỷ bắt, bị lôi vào trong cánh cửa đẫm máu rồi biến mất khỏi thế giới này.
“Anh chọn sai đối thủ."
Vương Dũng kiêng kị nhất là Dương Gian chứ không phải Lý Dương sau lưng hắn, nếu Lý Dương này cũng có thực lực như Dương Gian thì hắn không cần trốn ở phòng 507 như vậy, hai người bọn hợp tác với nhau là có thể diệt sạch nhóm người ở đây rồi.
Giữa không trung, Vương Dũng phản kích.
Hơi thở lạnh lẽo tụ lại trước người, thấp thoáng hiện ra một bóng dáng ma quái gầy gò, hình bóng lệ quỷ đứng thẳng tắp như cột điện thoại, mở ra đôi bàn tay gầy guộc ngăn lại ở giữa.
Sau đó Vương Dũng thoát khỏi trói buộc của linh dị, hắn từ giữa không trung rơi xuống.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, người đáng lẽ rơi xuống dưới đất - Vương Dũng lúc này đột nhiên biến mất.
“Quỷ vực?”
Lý Dương kinh ngạc.
Hắn không ngờ Vương Dũng lại là một ngự quỷ nhân quỷ vực.
“Mục tiêu của hắn là tôi?”
Lý Dương cảm thấy được nguy hiểm.
Dường như xung quanh có ai đó đang tiến lại gần và đang chuẩn bị làm điều gì đó với hắn.
Nhưng hắn không có cách nào đoán người ở đâu, vì hắn không có quỷ vực, không có cách chống lại được.
Nhưng mà ngay sau đó, Lý Dương phát hiện xung quanh đột nhiên bị hồng quang bao phủ, tối tăm biến mất, hắn tiến vào bên trong quỷ vực của Dương Gian.
Quỷ vực đối kháng.
Lý Dương thấy Vương Dũng xuất hiện ở bên cạnh, hắn lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn cầm một cái xẻng dính đầy đất đâm về phía bên này, hơn nữa cái xẻng này nhìn rất giống với thứ dùng để đào mộ ở cổ trạch trong nhiệm vụ truyền tin.
Nhưng rõ ràng chiếc xẻng này không phải thứ được lấy từ cổ trạch kia.
Cái xẻng đào mộ ở cổ trạch là một vật phẩm bình thường còn cái này giống như là một vật phẩm linh dị.
Hơn nữa cái xẻng này có hồng quang vặn vẹo xung quanh, đến quỷ vực cũng bị ảnh hưởng.
Trong tình huống này, ngay cả Dương Gian cũng không thể đưa Lý Dương rời khỏi quỷ vực.
Nhưng Lý Dương không sợ hãi, theo bản năng giơ cây chủy thủ nhuốm máu lên đỡ.
Vật phẩm linh dị đấu với vật phẩm linh dị.
Chiếc xẻng cũ dính đầy bùn đập mạnh vào cây chủy thủ nhuốm máu.
Một tiếng vang quái dị xuất hiện tựa như tiếng lệ quỷ thét chói tai, lại tựa như quanh quẩn âm thanh cọ xát răng sắp rụng.
Cây chủy thủ trong tay Lý Dương lập tức nổ tung, biến thành vụn gỗ đầy đất, tản ra một mùi vị tanh hôi, mà cái xẻng cũ kĩ kia lại không bị sứt mẻ chút gì.
Vương Dũng hiển nhiên đã thắng trong cuộc đối kháng vật phẩm linh dị.
Lý Dương cảm thấy thân thể đột nhiên khụy xuống, loạng choạng ngã xuống đất, hắn cố gắng vùng dậy nhưng phát hiện nửa người tê dại, mất khả năng cử động.
“Chết đi.”
Khuôn mặt Vương Dũng lạnh tanh, trong mắt mang theo sát ý, lại giơ cái xẻng lên định đập xuống lần nữa.
Lần này hắn muốn bổ xuống đầu Lý Dương cho hắn chết hoàn toàn.
“Muốn mạng của tôi không dễ như vậy đâu.”
Lý Dương nghiến răng, di chuyển nửa người, sau đó giãy giụa trở mình.
Trên người hắn xuất hiện một con búp bê cũ nát.
Lúc này con búp bê đã bị lật ngược, đôi mắt to tròn của nó trở nên kỳ lạ chuyển động lên xuống, nhìn Vương Dũng chằm chằm.
Cái xẻng được bổ xuống, vốn là một cú đập cực kì chuẩn xác vào đầu Lý Dương nhưng không biết vì sao lại ma xui quỷ khiến đập vào người con búp bê nọ.
“Oa!”
Con búp bê bị bắn ra xa, phát ra tiếng kêu giống của trẻ con nhưng mang theo cả một sự hung tợn không giải thích được.
Ngực Lý Dương cũng bị đánh trúng, hắn nôn ra máu, cảm giác nội tạng đều bị vỡ nát.