Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2303 - Chương 2303: Đường Cùng

Chương 2303: Đường Cùng

Cái xẻng này không đơn giản, dường như có khả năng đẩy lùi mọi sức mạnh linh dị, không, không chỉ là đẩy lùi, mà còn có một loại năng lực trấn áp mạnh mẽ.

Tại thời điểm bị đánh trúng, cảm giác giống như khi bị quan tài đinh ghim lại.

Cây chủy thủ nhuốm máu bị nổ tung là do nguyên nhân này.

Lý Dương lập tức hiểu được nếu bị thứ này đập trúng đầu, chẳng cần biết đầu có vỡ hay không nhưng hắn chắc chắn sẽ chết.

Mà giây phút sinh tử ngắn ngủi trước đó đã chứng minh Lý Dương hoàn toàn không phải đối thủ của Vương Dũng. Nếu không phải được quỷ vực của Dương Gian tạm thời bảo vệ một chút, cùng với sự chống đỡ của hai vật phẩm linh dị, lúc này hắn đã bị xử lý rồi.

“Chết tiệt, sao lại khó giết như vậy?” Vương Dũng lúc này vừa sợ hãi vừa tức giận.

Dù có thế thượng phong, nhưng hắn cũng rất lo lắng.

Không thể xử được tên Lý Dương này trước đồng nghĩa một lúc nữa hắn phải đối phó thêm cả Dương Gian, việc ra tay càng khó khăn hơn.

“Sao cậu không yên phận chịu chết đi!”

Vương Dũng giơ xẻng lên lần thứ ba, động tác lần này của hắn chậm chạp hơn hẳn, dường như xẻng rất nặng, lại dường như có lực lượng linh dị nào đó quấy nhiễu khiến hắn không thể sử dụng dễ dàng được nữa.

Hiển nhiên, sử dụng vật phẩm linh dị đồng nghĩa với việc hắn phải trả một cái giá nhất định. Con búp bê tồi tàn ở bên cạnh lại đứng lên nhìn Vương Dũng một cách ác độc, giống nhau con búp bê đã ghi thù việc hắn đánh bay nó lúc nãy.

Nhưng hành động của con búp bê cũng có chút bất tiện.

Sau khi bị đánh bay, nó dường như bị lực lượng linh dị chế, khập khiễng, tốc độ bò cũng rất chậm, nó không thể tiếp cận và tấn công Vương Dũng một cách dễ dàng.

Lý Dương mất đi tri giác nửa người, thừa dịp lúc này cố gắng đứng lên nhưng lui ra phía sau còn không được một bước, hắn biết rõ nếu Vương Dũng dùng xẻng đập hắn lần thứ ba, hắn chắc chắn sẽ chết.

Tuy nhiên, đối kháng về linh dị sẽ có cực hạn.

Đòn tấn công càng mạnh càng không thể tùy tiện sử dụng.

“Ngăn cản hắn tập kích lần thứ ba, thắng được chính là mình, nhưng nếu không được thì phải kéo hắn cùng chết.”

Lý Dương nắm chặt trong tay vật phẩm linh dị cuối cùng.

Đó là tay nắm cửa gỗ.

Đây là đồ vật mở ra quỷ môn, chỉ có thời điểm đặc biệt mới có thể sử dụng, ngày thường sử dụng chỉ có hại không có lợi.

Còn về phía Dương Gian, thứ hắn phải đối mặt càng quỷ dị, thế cho nên hiện tại cũng không thể ra tay giúp đỡ Lý Dương được.

Vào lúc Dương Gian vận dụng quỷ vực lao về phía Lưu Tử Văn, dấu giày cao gót màu đỏ dày đặc trên mặt đất nhanh chóng đi tới, bao vây lấy hắn.

Mỗi một dấu giày màu đỏ đều ảnh hưởng tới một bộ phận quỷ vực của hắn, những dấu giày ngày một nhiều, phủ kín mặt đất, cản lại mọi hành động của hắn.

Quỷ vực cũng bị dấu giày đỏ quấy nhiễu, vậy nên Dương Gian tạm thời không thể giết Lưu Tử Văn.

Chờ đến khi hắn lại muốn động thủ thì hình ảnh Liễu Thanh Thanh bỗng hiện ra trước mắt.

Nhưng Liễu Thanh Thanh hiện ra này không có tay, không có mặt, chỉ có thi thể tàn khuyết mặc một chiếc sườn xám màu đỏ và bước trên đôi giày cao gót.

Những thi thể này cũng không phải thật, nhưng lại có thể sờ đến, đụng đến.

Sườn xám đỏ đặc biệt bắt mắt khi khoác lên người thi thể không mặt, trông thi thể nào cũng đều giống nhau.

“Cút ngay.”

Dao chẻ củi trong tay Dương Gian chém xuống, mạnh mẽ chém đứt rời vài thi thể.

Thi thể ngã xuống lúc sau vẫn chưa biến mất, chỉ biến mất một vài dấu giày màu đỏ.

Còn thi thể mặc sườn xám thì lại lao qua như muốn đòi lại những thi thể đã bị chặt rời trước đó.

Dường như Liễu Thanh Thanh muốn dùng loại phương pháp này để kéo Dương Gian chết cùng.

Chẳng trách cô ta nói cô ta muốn kéo Dương Gian làm đệm lưng.

Nếu Liễu Thanh Thanh thật sự có thể cầm cự lâu thì có lẽ có một loại khả năng như vậy.

“Muốn giết chết tôi sao?”

Dương Gian lạnh lùng cười nói: “Tôi thật sự cho rằng cô có thể làm được.”

Trong vô số những thi thể này xen lẫn những tồn tại đặc biệt, có tay, có mặt, Liễu Thanh Thanh cũng ẩn mình trong đó.

Chỉ là cô ta ẩn mình quá sâu nên không thể xác định được vị trí.

Liễu Thanh Thanh nói: “Không giết được anh thì cùng lắm khiến lệ quỷ sống lại, Dương Gian, đừng xem thường bất cứ ai, hơn nữa hiện tại quỷ nhãn của anh đã chịu áp chế, không chừng tôi chẳng cần tốn sức cũng có thể giết được anh đó.”

Tất cả những xác chết mặc sườn xám đỏ đang nhào lên vây quanh Dương Gian.

Tầm nhìn của Dương Gian đang bị che khuất, quỷ vực của hắn bị ngăn cản, phạm vi cũng đang bị nén lại.

“Cô cầm cự, Lưu Tử Văn kia cũng phải cầm cự.”

Giữa vô số môi giới, Liễu Thanh Thanh im lặng trong giây lát.

Thi thể vọt tới càng lúc càng gấp gáp như muốn nuốt trọn Dương Gian.

Bình Luận (0)
Comment