Hiển nhiên, Dương Gian nói đúng.
Liễu Thanh Thanh cầm cự được, Lưu Tử Văn cầm cự không được.
Mạnh mẽ che khuất ba con quỷ mắt không phải là một việc dễ dàng đối với hắn, tuy rằng tạm thời Liễu Thanh Thanh cùng Lưu Tử Văn liên thủ áp chế Dương Gian, nhưng sự cân bằng này rồi cũng sẽ bị phá vỡ.
“Nếu là như vậy, tôi còn có phương pháp nguy hiểm hơn để đối phó với anh.”
Giọng nói của Lưu Thanh Thanh truyền đến, cô ta vẫn còn có thủ đoạn chưa sử dụng đến.
“Vậy thì thử xem.”
Bàn tay quỷ đen của Dương Gian trực tiếp bóp lấy một thi thể. Thi thể biến mất, môi giới dưới tình huống bị bàn tay quỷ đen trấn áp không thể duy trì được nữa, chỉ có chiếc sườn xám màu đỏ trên thi thể là sáng rực một cách lạ thường, có thể duy trì môi giới tồn tại trong một thời gian ngắn, khiến môi giới vốn dĩ phải biến mất trong nháy mắt lại có thể chống đỡ thêm một chút.
Kết quả của việc chống đỡ ngắn ngủi này là rất nguy hiểm, vì tốc độ giết chết những thi thể này cũng phải tăng nhanh.
“Đây là hậu quả của hoàn thành ghép hình sao?”
Khuôn mặt Dương Gian tối lại.
Đôi giày cao gót màu đỏ và bộ sườn xám đã bù đắp những khuyết điểm cho nhau, hơn thế nữa Liễu Thanh Thanh còn khống chế được con quỷ thứ ba.
Con rối gỗ đó chỉ là năng lực của lệ quỷ này vẫn chưa được sử dụng, nhưng nếu tất cả đều là một phần trò chơi ghép hình thì mức độ khó giải quyết cũng sẽ tương đương.
“Xem ra Liễu Thanh Thanh đã có được một phần kí ức của người phụ nữ dân quốc, biết được cách thức sử dụng lực lượng thần quái, nếu dựa vào hả năng của chính cô ta thì không thể nào biết nhanh đến như vậy được.”
“Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô có thể áp chế được tôi.”
Quỷ ảnh dưới chân Dương Gian lập tức lan ra khắp nơi.
Những dấu giày màu đỏ ngừng lại không tiếp tục đi tới nữa, xung quanh bị bao trùm bởi bóng đen và dấu giày đỏ không còn chỗ để đặt chân.
Những dấu giày này không thể đạp lên trên quỷ ảnh.
Vì quỷ ảnh sẽ không lưu lại dấu giày.
Toàn bộ môi giới dừng hoạt động.
Sau đó, trên từng thi thể đều biến thành màu đen, những bàn tay lạnh lẽo tóm chặt lấy hai chân, cánh tay của thi thể, ngăn cản động tác tiến lên phía trước của chúng.
Không lâu sau, thi thể đình chỉ hoạt động.
Dương Gian cầm giáo trong tay trực tiếp đẩy xác chết xuống đất, hắn không sử dụng dao chẻ củi nữa bởi cái giá phải trả khi dùng dao chẻ củi quá đắt.
Thi thể bị đẩy ngã, cân bằng mất đi, ngay lập tức kích hoạt một lời nguyền chết chóc khủng khiếp.
Những thi thể ngã xuống lần lượt biến mất, môi giới đang bị xóa sổ.
Dù bộ sườn xám màu đỏ cực kỳ tươi sáng và sở hữu một loại lực lượng thần quái nào đó để duy trì được những thi thể này, nhưng cũng không thể chống đỡ quá lâu.
Trong trận đối kháng lần này, Dương Gian chẳng những vận dụng hai con quỷ lực lượng thần quái, mà còn sử dụng một lời nguyền sinh tử, Liễu Thanh Thanh tuy cũng khống chế hai con quỷ, nhưng cô ta thua ở trên vật phẩm linh dị, cho nên cô ta bị áp chế, giành được ưu thế trước tiên là Dương Gian.
“Dương Gian kia chưa chết? Không được, cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ bị tiêu diệt mất.”
Vẻ mặt Lưu Tử Văn lúc này thống khổ đến biến dạng, cả người đổ mồ hôi lạnh, run rẩy.
Đôi mắt đeo kính của hắn trở nên trắng bệch, mù mịt và thối rữa, coi như mù hẳn.
Ngoài ra, các giác quan của hắn cũng biến mất, trước tiên là khứu giác, hắn không còn ngửi được nữa, sau đó thính giác cũng bắt đầu mờ hồ, không còn nhạy bén như trước, thậm chí còn có loại cảm giác ý thức đang rời khỏi cơ thể, trì độn mà lại hoảng hốt.
Vận dụng lực lượng thần quái che khuất ba con quỷ nhãn, lại còn không ngừng cầm cự trong khoảng thời gian dài, đây chính là trí mạng.
Ý định của hắn là dùng toàn lực áp chế Dương Gian trong chốc lát, sau đó hỗ trợ Liễu Thanh Thanh kia ra tay, Vương Dũng thì xử lý tên Lý Dương, cục diện sẽ đảo ngược trong chốc lát.
Đến lúc đó ba đối một, phần thắng sẽ rất lớn.
Nhưng hắn không nghe được âm thanh của Vương Dũng.
Hiển nhiên Vương Dũng tiến triển cũng không được thuận lợi lắm, ngay từ đầu đã không giết được Lý Dương, tương tự như vậy, Liễu Thanh Thanh cũng không thể tự tay giết Dương Gian, có thể trụ đến lúc này cũng đã tốt lắm rồi.
“Điểm cân bằng ở trên người mình một khi không thể chịu đựng được nữa, quỷ mắt của Dương Gian mất đi áp chế, vậy thì mình xong đời.”
Tuy rằng Lưu Tử Văn không nhìn thấy nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
"Chờ đã, có người tới gần."
Sau đó, trong lòng Lưu Tử Văn đột nhiên co rụt lại, hắn nghe được âm thanh có người đang nhanh chóng tiến lại đây.
Đó là... Dương Gian.
Thi thể vây xung quanh bị Dương Gian mạnh mẽ đẩy ra xa. Thi thể ngã xuống, lời nguyền mất thăng bằng và chết chóc cũng biến mất, mà sau khi biến mất thi thể không có cách nào bổ sung vì bốn phương tám hướng bị quỷ ảnh bao trùm, dấu chân nhuốm máu không có nơi đặt chân, không thể tiếp tục tăng số lượng.