“Chẳng lẽ dựa vào lực lượng thần quái hiện tại của mình vẫn không có cách nào chống lại Dương Gian sao?”
Ẩn giữa vô số những thi thể sườn xám, Liễu Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm Dương Gian.
Thi thể cuối cùng bị đẩy ra.
Dương Gian bước ra ngoài, trước mặt hắn là Lưu Tử Văn đã bị mù đang đứng dựa vào vách tường, có vẻ cực kì đau đớn.
Hắn không nhiều lời, đâm cây giáo trong tay về phía trước
Đó là bộ phận thuộc về quan tài đinh.
“Dương Gian, tôi còn chưa chết anh gấp cái gì.”
Liễu Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện, chắn ở trước mặt Lưu Tử Văn.
Quan tài đinh đâm trúng cô ta, nhưng lại không đâm vào trong thân thể Liễu Thanh Thanh, sườn xám màu đỏ và thi thể con rối gỗ dưới sườn xám dường như không thể dễ dàng xuyên qua.
“Bị chặn?”
Đôi mắt của Dương Gian nheo lại.
Sau đó hắn cũng hiểu ra: “Thì ra là thế, quan tài đinh không đi vào được thì không thể phát huy tác dụng, cô đúng thật là dám chắn cơ đấy, rốt cuộc là ai cho cô tự tin nghĩ rằng tôi không giết được cô.”
Ngay sau đó, dao chẻ củi nâng lên và bổ vào đầu Liễu Thanh Thanh một cách dữ dội.
Liễu Thanh Thanh lại giơ tay lên đỡ một dao này, lạnh lùng nói: “Tôi biết rất nhiều thông tin của anh, dao chẻ củi có thể tách rời hết thảy thần quái này quả thực rất lợi hại vậy nên tôi vẫn luôn tìm phương pháp để chống lại nó, kết quả tôi tìm được rồi, hơn nữa phương pháp này cũng không khó.”
Cô ta mang theo bao tay, bao tay này có vẻ như được làm bằng vàng, ngăn cách bản thân tiếp xúc với dao chẻ củi.
…
Dương Gian cảm thấy buồn cười khi thấy Liễu Thanh Thanh đang tự tin dùng tay chặn rìu chẻ củi.
"Cô ngu thật. Cô nghĩ dùng sườn xám với găng tay chặn đinh quan tài và rìu chẻ củi thì sẽ không bị tôi giết chết sao? Nếu cô nghĩ chỉ cần vậy thì hôm nay tôi có thể tiễn cô lên đường sớm rồi.”
Liễu Thanh Thanh im lặng, nhìn chằm chằm Dương Gian, đôi tay bắt lấy rìu chẻ củi không chịu buông ra.
Sức lực cô ta rất lớn, không giống với sức lực của phụ nữ bình thường, nếu người bình thường mà bắt như vậy, phỏng chừng xương cốt đều nát bấy.
Nhưng sức của Dương Gian cũng không kém.
Cả hai đánh đến hiện tại, cuối cùng cũng dùng đến sức mạnh thuần túy.
Giống như đã bước đến cùng đường bí lối.
Nhưng Liễu Thanh Thanh biết rõ mình đang gặp bất lợi, tình hình được như hiện tại chính là nhờ Lưu Tử Văn hỗ trợ trấn áp quỷ nhãn, một khi quỷ nhãn mất đi áp chế, Dương Gian có thể khởi động lại lập tức.
Đến lúc đó, họ sẽ không thể giết được hắn.
Đối mặt với kẻ thù không thể giết, thì người chết chính là mình.
“Dương Gian, anh đừng mạnh miệng, tôi biết khả năng khống chế lực lượng linh dị của anh rất đáng sợ, nhưng tới giờ này anh vẫn chưa giết được tôi còn gì?”
Liễu Thanh Thanh nói: “Cho nên anh không phải người bất khả chiến bại, chỉ cần có phương pháp thích hợp anh vẫn sẽ chết, hơn nữa anh biết tại sao đến bây giờ tôi mới xuất hiện không?”
“Bởi vì tôi cần sức mạnh của sứ giả tầng năm, nếu tôi đánh lẻ, chắc chắn sẽ bị anh giết chết.”
“Nhưng hiện tại, người thua là anh.”
Ngay sau đó.
Liễu Thanh Thanh đột nhiên buông tay đang nắm chặt rìu chẻ củi, cô ta cũng không lui lại, ngược lại lao thẳng về phía Dương Gian, chẳng biết từ khi nào cô ta cầm một con dao nhọn nhuốm máu.
Con dao sắc bén này không phải của cô ta, nó thuộc về người lái xe trong đám sứ giả tầng năm.
Là sứ giả bị Dương Gian dùng thi thể của Triệu Phong giết chết, rồi không được ai quan tâm nữa.
Liễu Thanh Thanh lao về phía Dương Gian giống như ôm lấy hắn, nhưng con dao sắc nhọn cô ta đang cầm lại cắm sâu lên ngực của Dương Gian.
“Lúc nãy tôi lẫn vào đám thi thể không phải để vui, Dương Gian, anh bất cẩn rồi. Bây giờ tôi tin anh là thật, không phải ảo giác."
Cô ta thấy ngực của Dương Gian đang chảy máu, làn da gần đó xám xịt và ảm đạm, cô ta nhoẻn miệng cười.
Nụ cười đắc ý, nụ cười của sự sảng khoái.
Tại sao Dương Gian lại có thái độ kiêu ngạo như thế, luôn tỏ mình thượng đẳng, đòi quyết định sống chết của cô.
Hôm nay cô phải kéo Dương Gian chết cùng.
Vì dù cô giết được Dương Gian, cô cũng không sống được lâu.
“Để tôi xem xem, quỷ nhãn Dương Gian có chết hay không? Đây không phải con dao bình thường, mà là một vật phẩm linh dị, chắc anh phải biết kết quả của người bị nó đâm trúng chứ nhỉ.”
Liễu Thanh Thanh dùng sức, khiến con dao xoay tròn vặn vẹo, dường như làm thế sẽ khiến Dương Gian chịu đau đớn nhiều hơn.
Nhưng khi cô ta ngẩng đầu lên, cô ta không thấy sự đau đớn và thống khổ của Dương Gian, mà ở đó chỉ là sự bình tĩnh và lạnh nhạt.
Nỗi đau thể xác dường như không phải vấn đề.
"Cô hiểu tôi đó, nhưng không hiểu tường tận. Từ chuyện này, tôi biết cô không nhận hết kí ức của người phụ nữ dân quốc kia. Bằng không, cô đã không đâm tôi một dao này."