Sắc mặt Dương Gian nhanh chóng trắng bệch, miệng vết thương chảy máu không ngừng, hơi thở trở nên nặng nhọc, thể trạng nhanh chóng chuyển biến xấu, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn không quan tâm.
Liễu Thanh Thanh kinh ngạc, cô ta vẫn đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dương Gian, quan sát biến hóa vi diệu của người trước mặt này.
Cô muốn nhìn thấy sự sợ hãi, hối hận và thất bại của Dương Gian
Tuy nhiên, những gì cô thấy lại là sự thờ ơ và trêu chọc.
"Không thể nào, hiện tại không thể khởi động lại, anh chết chắc rồi."
Liễu Thanh Thanh vẫn liều mạng cắm chặt con dao vào sâu bên trong.
Dường như muốn xuyên thủng toàn bộ cơ thể của Dương Gian.
“Chết? Ha ha.”
Dương Gian cười: “Số lần tôi chết còn ít sao, cô nghĩ Dương Gian tôi đi được đến ngày hôm nay là dựa vào cái gì, may mắn sao? Cô muốn giết tôi, tôi đây cũng muốn biết khi cô thực sự đối mặt với tôi, cô sẽ giết tôi như thế nào.”
Ngay sau đó, cây giáo trong tay hắn đứng sừng sững trên mặt đất.
Hắn buông tay ra, giang rộng hai tay, thân thể nặng nề đổ xuống.
“Ầm!”
Dương Gian mỉm cười, sắc mặt xám xịt, máu không ngừng chảy ra từ ngực, giống như một cái xác lạnh lẽo nằm trên mặt đất, không còn hơi thở hay cử động.
Liễu Thanh Thanh giật mình, cảm thấy hơi nghi ngờ và không hiểu.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.
Một điều khiến người ta kinh hoàng đã xảy ra.
Bóng tối dần dần tụ lại dưới thi thể của Dương Gia tạo thành một bóng đen cao lớn từ từ đứng lên. Cái bóng này có một khuôn mặt kỳ lạ, đó là một khuôn mặt được vẽ bằng máu. Khuôn mặt đó và Dương Gian giống hệt nhau, sống động như thật, tươi đẹp ướt át.
Bóng đen như đeo chiếc mặt nạ máu đứng lên, cầm trong tay cây giáo nứt, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập không gian, thân hình cao lớn mang đến cho người ta cảm giác áp bức kỳ lạ.
Nó không thể mở miệng, không thể nói.
Nhưng trên mặt nạ máu người, một đôi quỷ nhãn màu đỏ đang chuyển động, lộ ra một ánh mắt khác thường.
Ánh mắt này giống hệt Dương Gian.
Cho nên… Nó chính là Dương Gian?
Liễu Thanh Thanh sợ ngây người, cánh tay cầm con dao dính máu thõng xuống, cơ thể lùi lại theo bản năng, một cảm giác sợ hãi kỳ lạ khó tả bao trùm toàn thân.
Hóa ra…
Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của Dương Gian.
Dương Gian thật sự không phải là một người bình thường, cũng không phải là một ngự quỷ nhân, hắn chính là quỷ.
Đây mới là bí mật lớn nhất của quỷ nhãn Dương Gian.
Đã là quỷ thì làm sao có thể bị giết được.
Trong đầu Liễu Thanh Thanh hiện lên một câu như vậy, cô cười khổ, cười thật thê thảm, cô thực sự ngu ngốc khi nảy ra suy nghĩ kéo Dương Gian chết cùng, bởi vì cô không làm được, cô không có khả năng kéo một con quỷ chôn cùng mình.
“Đây là diện mạo của anh sao? Hóa ra anh đã thành lệ quỷ, bảo sao anh luôn coi thường người khác, anh nói đúng, họ không phải là đối thủ của anh, tôi cũng không phải đối thủ của anh, hiện tại tôi đã tin anh có năng lực xử lý được bưu cục quỷ này, kết thúc số phận của sứ giả.”
"Chúng tôi bị anh thật thảm, à không, anh không gạt chúng tôi, chẳng có ai lại nói bí mật như vậy cho người khác biết.”
“Tôi thua, trận tranh đấu này không cần phải tiếp tục nữa.”
Quỷ ảnh cao lớn vẫn nhìn chằm chằm Liễu Thanh Thanh, không nói lời nào, tràn ngập cảm giáp áp bức.
Dương Gian vẫn không làm gì cả, hắn biết rằng Liễu Thanh Thanh không muốn phản kháng nữa, cô không còn tự tin khi biết sự thật.
“Nhưng Dương Gian anh nhớ kỹ cho tôi, Liễu Thanh Thanh tôi tuy nhận thua, nhưng không có nghĩa tôi chỉ có thể đi được đến đây, tôi còn có thủ đoạn chưa sử dụng, nhưng những thủ đoạn đó không có nghĩa gì khi đối đầu với một con quỷ. Tôi cũng không muốn gây thêm thiệt hại nữa, tôi không phải loại máu lạnh vô tình.”
Liễu Thanh Thanh vẫn có một ý chí kiên cường không thừa nhận thất bại, cô rất cứng đầu, nhưng cũng rất ngoan cường.
Chỉ là đối mặt với một Dương Gian có thân phận lệ quỷ, những điều này không mang tính quyết định.
Cơ thể cao lớn lúc này mới chuyển động, tiến lên một bước, giống như nói cho Liễu Thanh Thanh biết hắn hiện tại sẽ đưa cô lên đường.
Liễu Thanh Thanh nói: “Không phiền anh ra tay, thời gian của tôi đã không còn, đây là một lần tỉnh táo cuối cùng của tôi, tôi cùng cô ấy đã làm giao dịch, lần này tôi nhắm mắt lại sẽ không bao giờ tỉnh nữa, anh có thể yên tâm, về sau trên thế giới sẽ không còn Liễu Thanh Thanh.”
Cô nói xong, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
Quỷ ảnh cao lớn dừng bước chân, nhìn Liễu Thanh Thanh chết đi.
“Dương Gian, anh biết không, tôi không muốn chết…Tôi chỉ muốn sống sót.”
Liễu Thanh Thanh lẩm bẩm, hai giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má cô, cuối cùng đôi mắt hoàn toàn nhắm lại.
Cô không còn cử động, cũng không còn hơi thở.
Sườn xám trên người cô vẫn tươi đẹp như vậy, dáng người vẫn vô cùng duyên dáng hoàn mỹ.