Chỉ là tất cả những thứ này đều không thuộc về cô nữa.
Một ký ức xa lạ đang thay thế cô.
Dấu giày cao gót màu đỏ dày đặc xung quanh cũng đang biến mất, thi thể biến mất, tất cả các hiện tượng thần quái đều tiêu tan.
Quỷ ảnh cao lớn dùng quỷ nhãn liếc nhìn một vòng sau đó cũng chậm rãi quay về, nhập vào cái xác thở không ra hơi trên mặt đất.
Dương Gian mở mắt tỉnh dậy, ngực vẫn còn đang chảy máu, toàn thân lạnh ngắt không có chút hơi ấm nào.
Dù cơ thể của hắn đã chết nhưng hắn vẫn còn tồn tại và có ý thức.
Đây là dị loại.
Từ bỏ thân phận của một người sống, gần như cùng cấp với sự tồn tại của một lệ quỷ.
“Thua, thua rồi sao?”
Lưu Tử Văn đã mù, thính lực cũng không còn như xưa, nhưng hắn vẫn biết vừa rồi phát sinh chuyện gì, hắn tuyệt vọng nằm liệt trên mặt đất.
Hắn không thể chịu được nữa, hắn sắp chết, cho dù Dương Gian không ra tay thì hắn cũng sẽ chết vì lệ quỷ sống lại.
“Đúng vậy, các người thua rồi.”
Giọng điệu của Dương Gian cứng ngắc và thờ ơ.
Loảng xoảng!
Tình huống nơi này đã sáng tỏ, ở nơi còn lại, Vương Dũng nở một nụ cười tự giễu, sau đó ném cái xẻng trong tay xuống.
Ở trước mặt hắn là Lý Dương.
Lý Dương ngồi dựa trên vách tường, không thể phản kháng, chờ cái xẻng đập vào hắn, hắn nhất định sẽ chết.
Nhưng tại thời điểm mấu chốt, Vương Dũng dừng tay, hắn từ bỏ.
Giết được Lý Dương thì sao?
Liễu Thanh Thanh không chịu nổi, Lưu Tử Văn đã tới cực hạn, bản thân hắn xử lý xong được Lý Dương nhưng cuối cùng cũng sẽ bị Dương Gian xử lý thôi. Hơn nữa nếu hắn giết đồng đội của đối phương, nói không chừng hắn phải chịu cuộc trả thù tàn nhẫn.
Hắn không gánh vác được việc bị trả thù, vì sau lưng hắn còn có một gia đình.
Nếu đổi lại là mười năm trước đây, một xẻng này hắn nhất định sẽ đập xuống.
…
Người tập kích Dương Gian đều đã thất bại.
Cái giá phải trả của sự thất bại, nếu tính cả Liễu Thanh Thanh vào trong nhóm thì đã chết mất năm người, trong số hai người còn sót lại thì một người sắp chết vì lệ quỷ khôi phục, một người khác thì cảm thấy rằng phần thắng đã mất nên không chiến đấu nữa.
Mà tất cả cũng chỉ phát sinh trong khoảng mười mấy phút.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thì đến cả thời gian ăn sáng còn không đủ, nhưng nó đã quyết định tương lai của toàn bộ bưu điện quỷ, mà sự tồn tại của bưu điện quỷ rất có thể liên quan đến bí mật của sự kiện linh dị.
Dương Gian không nhìn Liễu Thanh Thanh nữa, trực tiếp đi đến bên cạnh Lưu Tử Văn.
Lúc này, đôi mắt của Lưu Tử Văn đã mù, thính giác cũng gần như sắp mất hẳn, ngay cả các giác quan khác cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn, đồng thời loại ảnh hưởng này đang không ngừng tăng lên.
Lệ quỷ khôi phục là một loại tình trạng không thể đảo ngược, cho đến bây giờ vẫn không có cách nào có thể giải quyết được.
Dương Gian không để ý được nhiều như vậy, hắn đưa tay bóp cổ Lưu Tử Văn, trực tiếp nhấc cả người hắn ta lên.
Quỷ thủ áp chế.
Quỷ ảnh xâm lấn, sau đó bắt đầu đánh cắp ký ức của Lưu Tử Văn.
Người đưa tin ở tầng năm đều có những tin tức của riêng mình, Dương Gian cần tập hợp những tin tức từ trong đầu của toàn bộ người đưa tin tầng năm lại để có thể xử lý bưu điện quỷ dễ dàng hơn.
Lưu Tử Văn không thể phản kháng, hắn chỉ có thể vùng vẫy theo bản năng, muốn thoát khỏi Dương Gian để hít thở một hơi.
Nhưng sự vùng vẫy này chẳng thấm vào đâu.
Quỷ ảnh xâm lấn đến phần đầu của Lưu Tử Văn, sau đó một đoạn ký ức xa lạ bắt đầu xuất hiện.
Lưu Tử Văn không vùng vẫy nữa, hắn trợn trắng mắt, lông mi rũ xuống, ý thức cũng đang bắt đầu biến mất, có một luồng sức mạnh linh dị chẳng những đang trộm đi ký ức của hắn, mà còn đang xoá bỏ những ký ức đó đi.
"Quỷ che mắt... Vật phẩm linh dị dùng tiền mua mạng. Dùng một lần duy nhất, khống chế một con quỷ thì có thể đạt được mười năm không bị lệ quỷ khôi phục... Hình như mình đã biết được một tin tức rất ghê gớm rồi nha."
Đôi mắt Dương Gian nhấp nháy, hắn đã phát hiện được một tin tức vô cùng quan trọng trong lúc đánh cắp ký ức của Lưu Tử Văn.
Việc người đưa tin của tầng năm có thể sống đến bây giờ, không chết vì lệ quỷ khôi phục, ngoài nguyên nhân không sử dụng sức mạnh linh dị lúc ở ngoài ra thì còn có một nguyên nhân khác.
Đó là có người trợ giúp họ áp chế lệ quỷ khôi phục.
Trong trí nhớ, Lưu Tử Văn đã từng đi qua một căn tiệm cũ. Căn tiệm này được mở ở đầu một con hẻm nhỏ nào đó, là một tiệm thuốc đông y đã rất lâu đời, ông chủ cửa hàng là... Ngay vào lúc Dương Gian chuẩn bị thấy khuôn mặt của ông chủ tiệm thuốc đông y thì bỗng Lưu Tử Văn hét thảm thiết.
Lỗ tai, con mắt, cái miệng của hắn đều đang chảy máu, lộ ra biểu cảm hết sức thống khổ, toàn thân bắt đầu biến dạng.