Theo suy đoán của Dương Gian, người phụ nữ từ thời kỳ dân quốc này chắc chắn đã chết, nhưng ký ức của cô ta được lưu lại thông qua một phương thức bảo tồn linh dị nào đó, có thể là trên bộ sườn xám kia, cũng có thể là trên đôi giày cao gót màu đỏ kia, hoặc khi tất cả các mảnh ghép linh dị này được tập trung lại thì đó là lúc cô ta trở lại.
Sự trở lại này không hẳn là hồi sinh, mà giống như là một kiểu kế thừa.
Sau này ngự quỷ nhân sẽ kế thừa phần ký ức này, mấu chốt ở chỗ là ai có thể làm chủ được những ký ức đó.
Giống như khi Dương Gian hồi sinh từ bên trong quỷ ản thì hắn có thể làm chủ hoàn toàn những ký ức thuộc về hắn, bởi vậy hắn vẫn là Dương Gian, nhưng Liễu Thanh Thanh lại thất bại, cô ta không thể làm chủ được ký ức của người phụ nữ thời kỳ dân quốc này nên mới bị thay thế.
Nhưng dù kết quả thế nào đi chăng nữa, khi những mảnh ghép linh dị tụ họp, người phụ nữ thời kỳ dân quốc kia sẽ trở lại.
Đây là sự thật không thể chối bỏ.
Ngay cả khi Liễu Thanh Thanh có thể áp chế được người phụ nữ thời kỳ dân quốc này, làm chủ được cơ thể của mình đi nữa, thì vì cô là người thừa kế nên sẽ trở thành một vật dẫn nào đó.
Nghĩ kĩ lại thì điều này cũng có hơi đáng sợ.
"Cô không muốn tỉnh hay không thể tỉnh lại?”
Dương Gian nhìn chằm chằm vào thi thể của Liễu Thanh Thanh, mở miệng nói:
"Tôi không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ cô.”
Dường như nghe được lời Dương Gian nói, cơ thể không còn hơi thở, lạnh như băng của Liễu Thanh Thanh bỗng cử động, đôi mắt từ từ mở ra, chỉ là lúc này biểu cảm và thần thái đã hoàn toàn thay đổi, không hề giống với bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng của Liễu Thanh Thanh mà thay vào đó là một mỹ nữ với nụ cười vô cùng quyến rũ.
"Đã nhiều ngày từ lúc tạm biệt nhau ở ngôi nhà cổ rồi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy."
Cô mở miệng, giọng nói cũng thay đổi, vô cùng lạ lẫm.
"Từ lúc hồi sinh cho đến lúc có thể chiếm được cơ thể thật sự không dễ dàng gì, nói thật là cô cần phải cảm ơn tôi, nếu như không phải tôi ngầm đồng ý thì cô cũng không thể trở về dễ dàng như vậy được đâu."
Dương Gian nói.
Cô lên tiếng:
"Không, anh sai rồi, tôi không hề hồi sinh, tôi chỉ là một người được sinh ra bên trong linh dị, không phải là cô ta, cũng không phải là Liễu Thanh Thanh. Có lẽ anh không thể nào hiểu được những lời mà tôi nói đâu, nhưng cũng không quan trọng. Anh coi tôi là người phụ nữ thời kỳ dân quốc kia cũng được, chỉ là sau này đừng gọi tôi là Liễu Thanh Thanh nữa, anh có thể gọi tôi là Hồng tỷ.”
Hồng tỷ?
Với số tuổi thật sự của cô ta thì đừng nói là Hồng tỷ, gọi là bà Hồng cũng không sai nha.
"Tên là gì không quan trọng, cũng chỉ là một danh xưng mà thôi. Tôi chỉ cần biết rằng Liễu Thanh Thanh đã chết và cô sống lại."
Dương Gian nói:
"Cô chắc không xa lạ gì với nơi này nhỉ?"
"Bưu điện quỷ sao? Tất nhiên là không có gì xa lạ."
Hồng tỷ bắt đầu đi lại, dáng đi của cô thướt tha, khí chất hơn Liễu Thanh Thanh. Lúc này ánh mắt của cô đang đánh giá một vài bức tranh trên tường.
Dương Gian nói:
"Tôi ngầm đồng ý để cô hồi sinh vì hi vọng cô có thể giúp tôi nghĩ cách xử lý bưu điện quỷ."
"Anh không xử lý được, bưu điện quỷ là một bố cục, người trong cuộc sao có thể xử lý được?”
Hồng tỷ dừng chân lại, quay người cười nói:
"Nhưng mà tôi có thể giúp anh khống chế bưu điện quỷ, chỉ cần anh đồng ý thì nhiệm vụ trong bưu điện sẽ không còn là đưa thư nữa mà đổi thành xử lý sự kiện linh dị. Dù sao bưu điện này cũng đã lỗi thời, không còn phù hợp với nhu cầu của thời đại, lần này cũng nên đổi thành trung tâm xử lý sự kiên linh dị."
"Đổi nhiệm vụ đưa thư nhiệm thành nhiệm vụ xử lý sự kiện linh dị sao?"
Dương Gian nheo mắt:
"Có thể được sao?"
"Không khó, có thể thay đổi quy tắc, sau khi anh khống chế được bưu điện, lập tức có thể sửa đổi quy tắc. Nhưng nếu như anh khống chế bưu điện thì vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này, giống như người ở căn phòng số 503 kia. Nếu vậy anh có đồng ý không?”
Hồng tỷ nói.
Dương Gian lập tức từ chối:
"Tôi không thể vĩnh viễn ở lại nơi này được, bên ngoài còn có chuyện quan trọng hơn cần tôi xử lý.”
"Vậy thì anh đi tìm người đồng ý ở lại bưu điện quỷ rồi đến thảo luận chuyện này với tôi.”
Hồng tỷ nói:
"Tôi sẽ ở lại bưu điện này một khoảng thời gian, nhưng sẽ không quá lâu, anh nên nắm chắc cơ hội này.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng đi tới một căn phòng.
Căn phòng kia là.... 504.
Ban đêm, trong phòng kia luôn vang lên tiếng hát quỷ dị, giống như có người hát hí khúc trong đó vậy.