Nói xong hắn ném con dao nhọn dính máu sang.
Vẻ mặt Vương Dũng khẽ thay đổi, hắn nhìn cái xẻng trong tay một lúc, ánh mắt khá phức tạp. Hắn có thể còn sống đi vào tầng năm, không những thế còn suýt chút nữa đưa xong ba bức thư để thoát khỏi bưu điện, nguyên nhân lớn nhất không phải là do hắn điều khiển được lệ quỷ, mà là có được cái xẻng sắt này.
Nếu không có cái xẻng này, có lẽ hắn chết từ lâu rồi.
"Cậu là đội trưởng, cậu quyết định là được."
Hắn thở dài, không suy nghĩ thêm, nhận lấy con dao dính máu sau đó giao chiếc xẻng ra.
Dương Gian cầm lấy cái xẻng:
"Yên tâm, đợi sau này có thể tin tưởng được anh thì tôi sẽ trả lại nó. Chỉ là hiện tại thì không được.”
"Tôi hiểu rồi, tôi không có ý kiến gì."
Vương Dũng trả lời.
"Sau này cậu dự định sẽ làm thế nào, nếu cậu định hoàn thành nhiệm vụ đưa tin của bức thư màu đen thì số lượng người chết ở tầng năm sẽ còn rất nhiều, chắc cậu cũng biết điều này rồi chứ? Chỉ có người đưa tin thành công mới có thể sống, những người khác sẽ phải gánh chịu lời nguyền của bưu điện rồi chết. Năm đó chúng tôi không đi đưa tin, không phải vì không muốn đưa, mà là không người nào dám làm việc này."
Sau đó Vương Dũng nhắc lại quá khứ.
Bất cứ ai cầm bức thư màu đen thì sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, vậy nên ngần ấy năm trôi qua cũng không có một người đưa tin nào dám nói rằng bản thân có thể thắng được những người khác.
Bởi vậy mới có việc bức thư màu đen bị giữ lại ở bưu điện.
Đây là cách khiến tất cả đều vui.
Vừa có thể tránh khỏi lời nguyền chết chóc của bưu điện, vừa có thể thoát khỏi sự khống chế của bưu điện.
Lúc đó, phương án này vẹn cả đôi đường, không có gì không tốt cả, nếu không cũng không có hơn mười năm sống yên bình như này.
"Tôi sẽ không đưa thư, với cả tôi đến tầng năm cũng không phải là để đưa thư cho bưu điện, trước đây đưa thư chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi."
Dương Gian bình tĩnh nói.
Vương Dũng ý thức được điều gì đó:
"Nếu không đưa tin, như vậy thì chỉ còn lại một phương án...."
"Đó là xé thư."
Lý Dương bình tĩnh nói.
Dương Gian lấy bức thư màu đen ra:
"Nếu xé bỏ bức thư màu đen thư này thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Bình thường thì ai xé bỏ bức thư sẽ phải gánh chịu sự tấn công của lệ quỷ, nếu như trụ được thì bưu điện sẽ ngầm thừa nhận là đưa thư thành công, nếu như không trụ được thì sẽ phải chết. Số tầng càng cao, nhiệm vụ đưa tin càng khó, số lần xé bỏ thư càng nhiều thì cường độ tấn công sẽ càng mạnh, trước đây cậu đã từng xé bỏ thư ở tầng dưới rồi sao?”
Vương Dũng nói.
"Có xé hai bức thư."
Dương Gian nói.
Vương Dũng do dự nói:
"Trước kia có người nói rằng, nhiều nhất chỉ được xé bỏ ba bức thư. Nhưng thực tế không phải vậy, chỉ cần cậu đủ mạnh thì muốn xé bao nhiêu cũng được. Chỉ là đại đa số người đều không thể trụ được qua lần xé thư thứ tư mà thôi."
"Nhưng theo tôi nghĩ thì một khi xé bỏ bức thư màu đen, tầng năm sẽ khôi phục lại như trước đây, nhóm người đưa tin sẽ lại bắt đầu đưa thư như bình thường. Như vậy mọi chuyện sẽ không có ý nghĩa gì cả, chỉ cần liên tục đưa thư thì cuối cùng cũng có một ngày người đưa tin chết đi.”
"Cậu đã không có ý định đi đưa thư, vậy thì việc tầng năm khôi phục lại cân bằng sẽ không có lợi cho cậu."
Hoàn toàn chính xác.
Một khi Dương Gian xé bỏ bức thư màu đen này thì tầng năm của bưu điện sẽ lại bắt đầu nhiệm vụ đưa thư.
Hắn có thể nhờ vào bức thư màu đen để thoát khỏi bưu điện, thế nhưng Lý Dương thì lại không được, bức thư màu đen chỉ có thể cho phép một người thoát khỏi lời nguyền mà thôi.
"Tình cảnh hiện tại giống hệt với tình cảnh trước kia của chúng tôi.”
Vương Dũng nói:
"Nhưng lần này cậu là đội trưởng, cậu quyết định là được, mặc kệ quyết định như thế nào thì tôi đều không có ý kiến gì."
Lý Dương cũng nhìn về phía Dương Gian, dù hắn không lên tiếng nhưng hiển nhiên cũng không có ý kiến gì.
Lúc này, vì là đội trưởng nên Dương Gian được toàn quyền quyết định.
"Không vội, chỉ cần bức thư màu đen còn chưa rời khỏi bưu điện thì nhiệm vụ đưa tin sẽ chưa bắt đầu, vẫn còn thời gian để nghĩ cách khác."
Dương Gian nói:
"Trước khi ra quyết định thì tôi còn phải đi gặp một người."
Nói xong hắn nhìn về phía Liễu Thanh Thanh.
Không, hiện tại không thể gọi là Liễu Thanh Thanh nữa, mà là một người phụ nữ từ thời kì dân quốc nào đó.
Cô ta mượn cơ thể của Liễu Thanh Thanh để hồi sinh.
Đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ, thật không biết người phụ nữ từ thời kỳ dân quốc kia làm thế nào mà thực hiện được chuyện này, rõ ràng đã chết từ lâu rồi, vậy mà còn có thể sống tới tận bây giờ.