Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2316 - Chương 2316: Bước Tiếp Theo

Chương 2316: Bước Tiếp Theo

Chu Trạch nghe vậy thì cũng chỉ có thể tạm thời áp chế nỗi băn khoăn trong lòng, sau đó chào hỏi:

"Xin chào đội trưởng, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."

"Chỉ cần nghe lệnh thì mọi thứ đều dễ nói."

Dương Gian nói.

"Nghe theo sao?"

Chu Trạch đã bắt đầu hiểu tính tính của vị đội trường này, sau đó hắn khẽ gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.

Sau đó, có mấy người đưa tin lần lượt đi vào tầng năm.

Có một người phụ nữ tên là Chương Yến, tướng mạo bình thường, nhưng lại có một nụ cười khá công nghiệp, khó có thể tin được một người như vậy lại có thể đi vào tầng năm.

Có một lão già hơn sáu mươi tuổi, đầu sáng bóng, trên mặt còn có mấy vết sẹo, trước đây từng làm xã hội đen. Người bên ngoài thường gọi ông ta là Long ca. Vương Dũng cũng hỏi thăm hắn thì biết được lúc lão già này năm mươi tuổi thì đã bắt đầu làm việc cho bưu điện. Trước đó ông ta chỉ là một người bình thường chứ không phải là người trong vòng linh dị.

Còn có một người đưa tin hơn bốn mươi tuổi, hình như tinh thần hơi bất ổn, thái độ của hắn không được tốt cho lắm, đồng thời từ chối thẳng thừng việc gia nhập tiểu đội.

"Tôi tới đây là để đưa tin chứ không phải là tới đây để điên cùng các người. Tôi từ chối tham gia."

Người đưa tin này tên là Lục Sinh, năm năm trước bắt đầu làm việc ở tầng năm bưu điện, cũng vì là người đưa tin màu đen nên rất lâu rồi hắn không tham gia nhiệm vụ đưa tin.

Nhưng khi Lục Sinh vừa mở miệng từ chối, một giây sau đã có một thanh trường thương lao vút tới, đâm xuyên qua đầu hắn.

Thi thể co quắp trên mặt đất một lúc, sau đó thì tắt thở.

Cảnh tượng này khiến những người khác sợ hãi.

"Xử lý thi thể đi."

Dương Gian bình thản nói, giống như vừa mới làm một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới vậy.

"Một người đưa tin ở tầng năm mà nói giết là giết? Ngày cả một cơ hội để phản kháng cũng không có. Vậy hóa ra một là gia nhập, hai là chết sao?”

Chu Trạch không ngừng run rẩy.

Vài người khác cũng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng bỗng có một cảm giác may mắn khó hiểu.

May mắn là đã lựa chọn đúng, nếu không mình cũng sẽ bị xử lý giống như người kia.

"Hiện tại tôi không có kiên nhẫn để dài dòng với mấy người. Sau này cứ xử lý giống như vừa rồi, đợi thêm một giờ nữa nhìn xem còn có người đưa tin nào khác tới nữa không. Nếu như không có thì tôi sẽ lập tức tiến hành bước tiếp theo.”

Dương Gian nói.

Bước tiếp theo?

Nghe ý tứ này là muốn nhằm vào hành động của bưu điện sao?

Chu Trạch, Chung Yến, lão già đầu trọc Long ca kia đều hiểu đội trưởng Dương Gian này không có ý định đưa thư, hơn nữa cũng không cho những người đưa tin khác đưa thư.

Đây là muốn tập trung tất cả người đưa tin lại một chỗ rồi cùng nhau liều mạng hả?

Nhưng nên liều mạng thế nào?

Đây là một vấn đề.

Hiện tại không người nào dám hỏi nhiều, thi thể nằm trên đất đã chứng tỏ vị đội trưởng này quả thật có năng lực quyết định sinh tử của bất kỳ kẻ nào. Thực lực của người đưa tin có tên là Lục Sinh kia tuyệt đối không đơn giản. Việc có thể dễ dàng giết chết hắn như vậy chứng tỏ thực lực của Dương Gian cao hơn bọn hắn rất, rất, rất nhiều.

Thời gian dần dần trôi qua.

Trên cơ bản, số người đi vào tầng năm càng ngày càng ít.

Sau khi Lục Sinh chết, nửa giờ sau cũng không có người đưa tin nào tới bưu điện, giống như toàn bộ người đưa tin ở tầng năm của bưu điện đều đã ở đây.

"Chẳng lẽ người ở tầng năm đã đến đủ?”

Lý Dương nhìn Vương Dũng, hỏi.

Vương Dũng lập tức nói:

"Không, chắc chắn không phải, ít nhất trong ấn tượng cửa tôi thì còn một vài nhân vật mang tính then chốt chưa xuất hiện, những người này còn trở thành người đưa tin sớm hơn cả tôi."

Sứ giả tầng năm còn có cá lọt lưới, thông tin moi được từ Vương Dũng cho thấy còn có sứ giả có lý lịch cao hơn cả hắn.

Dù sao hắn cũng là người đưa thành công hai bức thư, xem như có thâm niên, nhưng hắn lại nói có người lão làng hơn hắn.

"Dù có sứ giả lão làng đi nữa thì hiện giờ chúng tôi đã nắm quyền tầng năm, họ có xuất hiện hay không cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Quyền quyết định ở đây nằm trong tay chúng tôi."

Dương Gian đã xua tan băn khoăn của Vương Dũng lúc này.

Những người khác cũng gật đầu cảm thấy rất đúng.

Nhóm của bọn họ đã đủ quân số, Dương Gian, Lý Dương, Vương Dũng, Chu Trạch, anh Long, Chung Yến, trọn vẹn sáu người, một đội sứ giả vượt trội.

Dù có sứ giả lão làng nào còn sống, nếu họ dám lộ diện thì kết cục cuối cùng cũng sẽ giống như người tên Lục Thịnh kia, bị đóng đinh sống trên mặt đất.

“Mọi chuyện đã thành như vậy rồi, bước tiếp theo lên làm gì đây đội trưởng?”

Lúc này, sứ giả tên Chu Trạch sốt ruột không chờ nổi nên nóng lòng dò hỏi.

Dương Gian nói:

“Không vội, việc này tạm hoãn một thời gian, tôi còn có một chuyện cần xác nhận, tôi muốn biết trong số mọi người có ai đã từng gặp Tôn Thụy, người ở trong sảnh tầng một chưa? Anh ta đã mất tích, tôi muốn tìm được anh ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Bình Luận (0)
Comment