“Tôn Thụy? Tôn Thụy là ai, còn có người ở đại sảnh tầng một hay sao?”
Chu Trạch thấy hơi khó hiểu: "Thật xin lỗi, tôi rất ít đến bưu điện, thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì gần đây."
Lý Dương nói: “Tôn Thụy là người phụ trách thành phố Đại Hán. Lúc trước tôi, Tôn Thụy cùng với đội trưởng liên thủ với nhau xâm nhập vào đây để giải quyết bưu cục quỷ, Tôn Thụy lựa chọn canh giữ ở đại sảnh tầng một, ngăn cản sứ giả tầng một gia nhập, anh ta đã ở đó một thời gian, mười ngày trước tôi cùng đội trưởng còn gặp anh ta lúc nhận được nhiệm vụ truyền tin, lúc ấy Tôn Thụy vẫn còn ở tầng một.”
"Nhưng hôm qua chúng tôi đến bưu điện, Tôn Thụy đã biến mất một cách kỳ lạ."
“Thì ra là như vậy, tầng một cũng có người phụ trách sao?”
Vương Dũng suy ngẫm một lúc liền hiểu người phụ trách tên Tôn Thụy kia đang làm gì.
Có lẽ Tôn Thụy định giết chết toàn bộ sứ giả tầng một, không cho bổ sung thêm tân binh để hoạt động của bưu điện quỷ phải dừng lại.
Là một phương pháp tốt, cũng có độ khó khăn rất lớn, bởi vì cần người dẹp sạch sứ giả từ tầng một đến tầng năm.
Nghĩ đến đây, Vương Dũng lại nhìn Dương Gian.
Hóa ra trước đó Dương Gian đã có ý giết chết sứ giả như vậy.
Đây cũng là một cách, quét sạch sứ giả ở đây sẽ khiến bưu điện không làm được gì nữa.
Không người truyền tin, lời nguyền của bưu điện quỷ không thể truyền đi, và nơi này đương nhiên sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn.
“Thật ra lâu rồi tôi không đến bưu điện nên tôi không rõ chuyện này lắm, cũng không biết Tôn Thụy là ai, thật xin lỗi.”
Người đầu trọc tên anh Long khẽ lắc đầu.
Lúc này, người phụ nữ trung tuổi tên Chung Yến nói: “Ba ngày trước tôi có đến bưu điện và gặp được Tôn Thụy, lúc ấy giữa chúng tôi còn phát sinh một chút xung đột, suýt chút nữa là đánh nhau, nhưng đó đã là chuyện xảy ra từ mấy ngày trước rồi, hiện tại tôi cũng không có bất kỳ thông tin nào về việc Tôn Thụy mất tích."
Dương Gian lập tức nhìn về phía cô: “Ba ngày trước?”
Chung Yến gật đầu: “Đúng vậy, ba ngày trước, lúc đó Tôn Thụy đang ngồi sau quầy lớn tầng một, xem ra hắn đã ngồi đó rất lâu rồi."
“Có cung cấp thêm manh mối nào được nữa không?” Dương Gian tiếp tục hỏi.
“Tôi nghĩ một chút.”
Chung Yến nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra ba ngày trước.
Thật ra cô không tiếp xúc nhiều với Tôn Thụy mà chỉ gặp mặt thoáng qua ở tầng một. Chuyện xảy ra rất ít, manh mối cô có thể lưu ý cũng có hạn, nhưng với tư cách là sứ giả tầng năm, quan sát chi tiết xung quanh là một kỹ năng cần thiết.
Dù Chung Yến là một phụ nữ trung niên bình thường, nhưng vào lúc này, cô đã có thể nhớ lại nguyên vẹn cảnh tượng lúc ấy trong đầu.
Một số thứ không quan trọng bị loại bỏ, cô cố gắng lưu lại những thứ đáng được quan tâm.
“Tôn Thụy ngồi ở phía trước quầy, trên mặt quầy có một ngọn đèn dầu...”
Chung Yến nói: “Sắc mặt hắn không tốt lắm, hắn cầm một cây gậy và một khẩu súng trong tay, đều là đồ đặc chế cả.”
“Những manh mối này không quan trọng.”
Dương Gian nói:
“Ngoài những điều này ra.”
Chung Yến lại tiếp tục tự hỏi, sau đó nói: “Ngoài những điều này ra thì dường như không còn gì đáng nghi nữa, nhưng lúc tôi quay lại nhìn hắn khi đi lên tầng thì tôi thấy dưới chân Tôn Thụy đặt một bức tranh sơn dầu.”
Tranh sơn dầu?
Vẻ mặt Dương Gian khẽ biến:
“Tranh sơn dầu như thế nào?”
“Tương tự như những bức tranh sơn dầu ở đây, tuy tôi không nhìn rõ nhưng chắc chắn bức tranh sơn dầu đó đặc biệt hơn, tôi có một chút ấn tượng.”
Chung Yến nói.
“Tranh sơn dầu ở bưu điện là chuyện rất bình thường. Dù là ở tầng năm hay sảnh tầng một, nguồn gốc cụ thể của thứ này thì không rõ, tôi chỉ biết rằng thỉnh thoảng sẽ có nhiều thêm vài bức tranh mới ở đây một cách khó hiểu.”
“Đến tầng một xem thử.”
Dương Gian trực tiếp nói.
Trước kia vội vàng lên tầng nên không chud ý nhiều đến tình huống ở tầng một, bây giờ nên quay lại tầng một xem xét một chút.
Sảnh tầng năm và sảnh tầng một trong bưu điện là những vị trí đặc biệt.
Bởi vì chỉ có hai nơi này có tranh sơn dầu, các tầng khác không có.
Dương Gian lập tức bắt đầu hành động, mở cửa bước ra ngoài, nhanh chóng đi xuống lầu dọc theo chiếc cầu thang gỗ cũ kỹ.
Tuy rằng bức thư màu đen ở trên người nhưng chỉ cần không rời khỏi phạm vi bưu điện, nhiệm vụ truyền tin sẽ không bắt đầu, nên cũng không có chuyện gì đáng ngại.
Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.
Sau tất cả, Dương Gian vẫn là lão đại ở đây và tốt hơn hết là nên tôn trọng quyết định của hắn.
Nhóm người nhanh chóng từ tầng năm bưu điện trở lại tầng một.
Tầng một của bưu điện không thay đổi gì nhiều lắm, vẫn như cách bài trí trước đây, ánh đèn trên cao vẫn mờ vàng ảm đạm, ngoài cửa lớn đủ mọi màu sắc đèn nê ông lập loè, mang lại bầu không khí lạc hậu.