Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2318 - Chương 2318: Bức Tranh Có Vấn Đề

Chương 2318: Bức Tranh Có Vấn Đề

Dương Gian đi tới bên cạnh quầy Tôn Thụy ngồi lúc trước, quỷ nhãn của hắn liếc nhìn khắp nơi, đặc biệt là quan sát mấy bức tranh sơn dầu trên vách tường.

Bức tranh sơn dầu vẽ người, có nam có nữ, có người già có trẻ em, phong cách vẽ tranh đều giống nhau, tối tăm và quái đản, rõ ràng chúng có cùng một chủ nhân.

Hắn lại nhìn về phía quầy, không có bức tranh sơn dầu nào bị rơi xuống.

"Toàn bộ tranh sơn dầu ở tầng một đều ở đây. Nếu sự biến mất của Tôn Duệ có liên quan đến tranh sơn dầu, vậy cô có thể nhận ra đó là bức tranh sơn dầu nào không?"

Dương Gian nhìn về phía Chung Yến.

Đây là người duy nhất trong số những những mang tin có liên hệ với Tôn Thụy vài ngày trước, vì vậy thông tin của cô rất quan trọng.

Chung Yến đánh giá những bức tranh sơn dầu treo trên tường, so sánh cùng những bức tranh sơn dầu mà cô đã thấy ba ngày trước, cuối cùng đưa tay ra và nói:

"Nếu tôi không lầm thì bức tranh sơn dầu tôi đã thấy ba ngày trước chính là bức đó."

Theo hướng ngón tay cô chỉ, Dương Gian thấy được một bức tranh sơn dầu.

Bức tranh sơn dầu vẽ một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Người trong tranh đang ngồi trên ghế nghiêng mặt nhìn ra phía trước, phía sau có bức tường, có cửa sổ nhưng cửa sổ lại đen như mực, không có cách nào nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Phong cách vẽ tương đối áp lực, nhìn lâu khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

“Gỡ bức tranh kia xuống.”

Dương Gian nhìn thoáng qua, trực tiếp mở miệng nói.

“Để tôi.”

Sứ giả tên Chu Trạch xung phong nhận nhiệm vụ.

Hắn bước tới trèo lên quầy bên cạnh rồi kiễng chân lên để có thể chạm vào bức tranh treo trên tường.

Nhưng bức tranh sơn dầu lại giống như bị khảm ở trên vách tường, không hề nhúc nhích chút nào.

“Bức tranh này có vấn đề.”

Chu Trạch nói ngay lập tức.

Dương Gian dùng quỷ nhãn nhìn qua, quỷ nhãn của hắn không hề bị ảnh hưởng hay bị áp chế, hắn không có cảm giác giống như lúc đối mặt với những bức tranh quỷ, nhưng lúc này hắn lại nhìn thấy ông lão đang ngồi cạnh cửa sổ trong tranh chớp mắt, dường như cố ý nhìn liếc qua bên này.

"Người trong bức tranh sơn dầu chuyển động."

“Đúng vậy, vừa rồi có chớp mắt, hơn nữa còn cố ý quay đầu về đây nhưng lại dừng lại.”

Năng lực quan sát của sứ giả không tệ, bọn họ đều chú ý tới chi tiết này.

“Hình như không khác mấy so với những bức tranh sơn dầu ở tầng năm.” Vương Dũng trầm ngâm suy nghĩ: “Nhưng theo lý mà nói, không thể nào có chuyện không gỡ xuống được, trừ khi có người giở trò quỷ.”

“Người trong tranh có vấn đề, hẳn là liên quan đến người đó.”

Anh trai đầu trọc tên Long khẽ dời mắt rồi đưa ra kết luận.

Như để chứng minh cho lời nói của hắn, người trong tranh thế mà lại quỷ dị đứng lên, sau đó xoay người quay mặt về phía trước.

Lúc này, bức tranh treo trên tường lỏng lẻo rơi ra.

Sắc mặt Chu Trạch trầm xuống, hắn vội vàng gỡ tranh xuống, đặt nó lên quầy rồi nhanh chóng cách xa một chút.

“Cho nên việc Tôn Thụy mất tích có liên quan đến bức tranh này sao?”

Vẻ mặt của Dương Gian hơi thay đổi, hắn đi về phía trước.

Chung Yến nói: “Tôi chỉ biết rằng ba ngày trước Tôn Thụy đã nghiên cứu bức tranh này, nhưng tôi không chắc liệu nó có liên quan gì đến vụ mất tích hay không. Dù sao thì ba ngày đã trôi qua và có nhiều chuyện có thể xảy ra trong khoảng thời gian này.”

Dương Gian không nói gì, mà đưa bàn tay quỷ chạm vào bề mặt bức tranh sơn dầu.

Nhưng bàn tay quỷ của hắn lại từ từ chìm xuống như đang chìm trong nước.

Ông lão trong bức tranh sơn dầu thực sự có thể di chuyển, hắn chậm rãi lùi về phía sau như thể đang tránh né bàn tay sắp chạm vào hắn của Dương Gian.

Chẳng mấy chốc, ông lão trong tranh đã lui ra sau bức tường.

Mọi người mặt mũi nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào cảnh này.

Bởi vì ông lão trong bức tranh sơn dầu có khả năng là một con lệ quỷ, nếu Dương Gian có thể vươn tay vào trong bức tranh sơn dầu thì Tôn Thụy cũng có thể, cho nên dựa theo suy nghĩ này, khả năng Tôn Thụy đã biến mất ở bên trong bức tranh sơn dầu là rất cao.

“Cẩn thận.”

Đột nhiên Vương Dũng nhắc nhở.

Khuôn mặt của ông lão trong bức tranh sơn dầu bất ngờ thay đổi, không còn bình tĩnh nữa. Hắn hơi cúi đầu, một bóng đen bao phủ lấy hắn, sắc mặt của hắn ta trở nên mơ hồ, rồi biến thành kỳ lạ và hung ác, giống như lộ ra diện mạo chân chính của một lệ quỷ.

Ngay sau đó, Dương Gian nhúc nhích, hắn cảm thấy bàn tay quỷ dường như bị người bắt lấy, nhưng chính tại giây phút đó bàn tay quỷ của hắn cũng bắt được đối phương.

Bàn tay quỷ có khả năng trấn áp được lệ quỷ.

Lúc này hắn không chút do dự lùi lại, cố gắng lôi thứ trong tranh ra.

Quỷ ảnh dưới chân Dương Gian đong đưa, sức lực của hắn thật đáng kinh ngạc, hơn nữa cùng với sự trấn áp của bàn tay quỷ, Dương Gian thật sự có thể kéo được ông lão trong bức tranh sơn dầu, ông lão vốn đã lui về gần bức giờ không ngừng tiến sát về bức tranh sơn dầu.

Bình Luận (0)
Comment