Diện tích mà các nhân vật chiếm giữ ngày càng lớn, như thể ông già thật sự sắp bị lôi ra ngoài.
“Có thể làm được như thế này luôn?"
Mí mắt những người khác khẽ giật khi nhìn thấy vậy. Với tình hình hiện tại thì gần như Dương Gian có thể lôi một con lệ quỷ sống sờ sờ từ bên trong tranh sơn dầu ra ngoài.
Dương Gian đã ăn đủ lúc ở tầng năm, kết quả bị mất một bàn tay, lần này hắn sẽ không sai cùng một chỗ nữa.
Có kinh nghiệm thì sẽ có chuẩn bị, cho nên lần này hắn dùng bàn tay quỷ.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc cảm thấy đã thành công.
Ông lão trong bức tranh sơn dầu bất ngờ lại có động tác, hắn duỗi tay ra ngoài bức tranh sơn dầu, lấy được một chiếc rìu, chiếc rìu này như dùng để chặt gỗ ở quê, rìu có màu đỏ, cán rìu màu đen, màu sắc có độ tương phản rõ ràng đặc biệt bắt mắt.
“Đội trưởng, hắn muốn chém đứt tay anh.”
Lý Dương vội vàng nói.
Sắc mắt Dương Gian sa sầm: "Nếu ông muốn đánh với tôi, tôi sẽ theo ông đến cùng."
Hắn dùng sức vươn tay đóng đinh ngọn giáo xuống đất, hơn nữa còn buông lỏng tay ra, vứt bỏ vũ khí linh dị sau đó từ bỏ lôi kéo, thậm chí chủ động dán lên trên bức tranh sơn dầu.
Dựa lại gần bức tranh, cả người Dương Gian chìm vào trong đó, như thể hắn sắp bước vào bức tranh.
"Quá liều lĩnh."
Sứ giả tên Chu Trạch nén giọng nói: “Sứ giả tầng năm không một ai dám tiến vào bên trong bức tranh sơn dầu, làm sao hắn dám... Nghe nói sau khi vào rất dễ bị lạc không tìm được lối ra, cuối cùng bị vây chết ở bên trong.”
Nhưng đã quá muộn để nói tất cả những điều này.
Dương Gian đã đi vào trong bức tranh sơn dầu, hắn biến mất trước mắt mọi người và xuất hiện bên trong bức tranh.
“Không mang vũ khí vào sao? Anh ta nghĩ không cầm được vũ khí vào trong à?”
Vương Dũng nói khẽ.
Lý Dương nói: “Chuyện đó không quan trọng. Giờ cần phán đoán ông lão bên trong bức tranh sơn dầu có mức độ nguy hiểm như thế nào? Có cần chi viện hay không, nếu cần chúng ta cũng đi vào bên trong bức tranh.”
Những người khác nhìn ngọn giáo đang đứng trên mặt đất, sau đó nhìn vào Dương Gian trong bức tranh.
“Xem xét tình huống thế nào trước đã rồi chuẩn bị ra tay.” Vương Dũng nói.
Vì mọi người là một nhóm lên đương nhiên phải đoàn kết.
Thời điểm này, bức tranh sơn dầu lại xảy ra biến hóa, Dương Gian bước vào bức tranh sơn dầu chạm trán với ông già, đối phương đang giơ rìu lên chuẩn bị chém xuống thì bị một bóng đen cao lớn phía sau Dương Gian bắt được.
Không tấn công được bằng rìu nên ông lão lùi về phía sau.
Dường như đang chạy trốn.
Không.
Không đúng.
Dương Gian trong bức tranh sơn dầu dường như không khống chế được hành động của mình, hắn sắp bị ông già kéo đến một nơi vô định.
“Sau khi tiến vào bên trong tranh sơn dầu sẽ gặp bất lợi.”
Chu Trạch quan sát một chút sau đó nói.
“Vào xem.”
Vương Dũng nói, sau đó không nói hai lời đi đến phía trước, gần sát tranh sơn dầu, thân hình dần dần hoàn toàn đi vào trong đó.
Chung Yến, anh Long, còn có Chu Trạch đều ngây ra một lúc.
Dũng cảm như vậy sao?
Không hề sợ hãi chút nào?
Bọn họ nào biết Vương Dũng hiểu mình nên làm gì sau khi biết rõ tình hình hiện tại bên ngoài và thân phận của Dương Gian.
Đây không phải dũng cảm mà là cần họ phải đoàn kết hợp tác.
Nếu không chủ động đứng lên khi gặp nguy hiểm, thì kết quả cuối cùng cũng có thể tưởng tượng được.
Lý Dương thấy vậy không nhúc nhích, hắn cần phải ở lại bên ngoài đề phòng bất trắc.
Những sứ giả còn lại cũng gia nhập, không phải họ tin tưởng đối phương đến cùng mà để đề phòng, cũng cần ở lại bên ngoài trông chừng vũ khí linh dị không bị người trộm đi.
Trong bức tranh sơn dầu, lúc này Dương Gian đang ở trong một căn phòng khá chật chội, bốn phía đều có tường, một bên là cửa sổ một bên khác là bức tranh.
Khung cảnh trong tranh thực ra là bên trong bưu điện.
Những người trong bức tranh sơn dầu đang nhìn họ, và họ cũng đang nhìn những người trong bức tranh sơn dầu.
Điều này có vẻ hơi quái dị.
Tuy nhiên, sự chú ý của Dương Gian không phải là nhìn chằm chằm vào ông lão kia, ông lão này thật ra không già, nhưng lại cho người ta cảm giác rất quỷ dị, cả người lạnh lùng đáng sợ, có cảm giác không chân thực giống như khi gặp quỷ họa lúc trước.
Chỉ là ông lão này không hung như quỷ họa.
Giờ phút này, hai người đang đối đầu thì quỷ ảnh cùng bàn tay quỷ của Dương Gian đã bắt được ông lão, muốn chế phục, áp chế ông lão này nhưng hiển nhiên áp chế chưa đủ thành công, ông lão còn có thể hoạt động được.
Ông lão lôi Dương Gian ra khỏi phòng và đi về phía một cánh cửa màu đen.
Sức lực rất lớn, làm người ta không thể kháng cự lại được.
Nhưng Dương Gian cũng không thể buông tay, trong tay ông lão này còn xách theo một cái rìu, nếu bị bổ trúng không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì.