Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2320 - Chương 2320: Bên Trong Bức Tranh

Chương 2320: Bên Trong Bức Tranh

“Bên trong tranh sơn dầu rốt cuộc là dạng tồn tại gì vậy? Là người hay quỷ?”

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Dương Gian, nhưng giờ phút này cục diện bế tắc đã bị phá vỡ.

Vương Dũng đã vào bức tranh sơn dầu.

“Tôi tới giúp cậu.”

Vương Dũng lập tức xem xét tình hình rồi lao lên nhanh chóng

“Cướp đi rìu trong tay hắn.”

Dương Gian nói ngay lập tức.

Vương Dũng nhanh chóng vươn tay nắm lấy chiếc rìu tranh giành với thi thể, sắc mặt ông lão biến thành màu đen âm ngoan vô cùng, cánh tay hắn đột nhiên đong đưa, trong chốc lát thoát khỏi xiềng xích của quỷ ảnh đang bổ về phía hắn.

Nhưng tại khoảnh khắc tiếp theo, trước người Vương Dũng xuất hiện một hình bóng lệ quỷ, lệ quỷ này đứng sừng sững trước mặt hắn, chặn hắn cướp rìu.

Nhưng trên thân thể lệ quỷ bị lại xé rách một cái lỗ thật lớn, thậm chí còn không thể khôi phục được.

“Còn dám ra tay?”

Dương Gian bắt được cơ hội này, quỷ ảnh lập tức phối hợp bàn tay quỷ bắt được một cánh tay của ông lão.

Sự đàn áp của bàn tay quỷ phối hợp với với sự tháo rời của quỷ ảnh, cánh tay của ông lão bị loại bỏ như chơi xếp gỗ.

Nhưng ông lão cũng không kêu rên một tiếng nào, hắn quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng đẩy cánh cửa màu đen ra rồi rời đi.

“Đừng đuổi theo.”

Dương Gian dặn dò.

Vương Dũng không đuổi theo, trong lòng hắn hơi kiêng kị một chút, bởi vì chiếc rìu thậm chí còn bổ được quỷ của hắn, nếu tùy tiện đuổi theo nói không chừng còn bị phản sát.

“Nếu có thể loại bỏ được bàn tay cầm rìu thì tốt.”

Hắn tiếc nuối nói.

Dương Gian: “Lão kia là người âm, hắn không dốc toàn lực định lừa tôi nhưng sau đó anh xuất hiện khiến hắn không thể không tấn công anh, nếu không một rìu này chính là để cho tôi rồi, nhưng tôi cũng vẫn chưa dốc toàn lực, cũng vì đề phòng hắn.”

Nói xong hắn sờ sờ cái trán, quỷ nhãn có thể sử dụng.

Sau đó hắn lại nói: “Mưu đồ của ông lão này đủ cho thấy hắn không phải là ma."

“Nhưng... Cũng không phải người.”

Sau đó hắn nhìn thấy trong cánh tay kia không phải là máu thịt, giống như gỗ, lại giống như được vẽ ra, không có tính linh hoạt, không có sức sống, tóm lại là cảm giác rất kỳ quái.

“Nơi này chính là bên trong bức tranh sơn dầu sao? Không thể tưởng tượng được, cứ như là một thế giới khác vậy."

Vương Dũng đánh giá chung quanh, cảm giác khó tin.

Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào trong tranh.

“Không, đây là một không gian linh dị, cùng loại với quỷ vực, tranh sơn dầu chẳng qua chỉ là vật dẫn mà thôi, nó có thể là tranh sơn dầu, cũng có thể là ảnh chụp, hoặc bất cứ thứ gì khác, cho nên không có gì đáng kinh ngạc hết." Dương Gian nói.

Hắn đã tiếp xúc với rất nhiều thứ cùng loại như vậy, cũng đã quen thuộc với chúng từ lâu.

Nhưng với người mới tiếp cận thì chuyện này đúng là khó tin.

“Cần đuổi không?” Vương Dũng hỏi.

Dương Gian nhìn vào cánh cửa màu đen, cánh cửa này là con đường duy nhất để rời khỏi căn nhà, trước đó ông lão đã mở cửa trước để chạy trốn, nhưng đằng sau cánh cửa có cái gì hắn cũng không biết, vì đây là thế giới tranh sơn dầu, giống với quỷ họa trước kia, lạ lẫm không rõ nguồn gốc.

Cứ hấp tấp đi sâu vào trong có khả năng sẽ bị vây chết ở bên trong không ra được.

Nhưng manh mối để tìm kiếm Tôn Thụy đã đứt.

Tuy nhiên lúc này lại có người chui vào bên trong tranh sơn dầu, xuất hiện trong căn phòng nhỏ.

Người đi vào là Chu Trạch, hắn vừa tiến đến liền mở miệng nói: “Tôi không yên tâm nên vào xem tình hình. Hiện tại tình huống thế nào? Thứ kia đã giải quyết được chưa?"

“Chạy rồi, chỉ để lại một cánh tay."

Vương Dũng lắc đầu, chỉ vào cánh cửa màu đen.

Chu Trạch nhìn thấy cánh tay rất khác thường trên mặt đất cũng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ thực sự có người bên trong bức tranh sơn dầu.

“Vương Dũng anh ở lại coi chừng nơi này, tôi cùng Chu Trạch đi ra ngoài nhìn xem."

Dương Gian suy nghĩ xong đưa ra quyết định, hắn muốn để một người bảo đảm đường lui, sau đó liền đi điều tra bí mật tranh sơn dầu.

Có rất nhiều bức tranh sơn dầu treo ở tầng năm và tầng một của bưu điện quỷ, nếu nói nó không có bí mật gì hắn chết cũng không tin.

Nói xong, hắn hành động ngay lập tức.

Vương Dũng không nói gì mà chỉ gật đầu, tỏ vẻ hắn sẽ ở lại.

Chu Trạch nói: “Có cần chuẩn bị gì thêm không?”

“Không cần chuẩn bị, gặp nguy hiểm thì lui về là được, chỉ đi điều tra thôi, cũng không phải đi liều mạng, sao, anh căng thẳng?” Dương Gian nói.

“Cũng có một chút."

Chu Trạch cười xấu hổ.

Sao không căng thẳng được, hắn đã đi vào trong bức tranh, bất kì lúc nào cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm.

"Hành động."

Dương Gian không cho hắn thêm thời gian để suy nghĩ, lập tức đi tới cánh cửa màu đen trước cửa phòng, thậm chí còn mở cửa phòng ra.

Bên ngoài mờ mịt không có ánh sáng nhưng tầm mắt lại bình thường, có thể thấy được một số thứ nhưng không được quá rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment