Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2321 - Chương 2321: Trên Đường Đi

Chương 2321: Trên Đường Đi

Hắn thấy một con đường nhỏ, quanh co ngoằn ngoèo như thể đi đến một nơi nào đó, con đường này rất quen thuộc, giống như đường vào bưu điện quỷ. Nhưng con đường này không có điểm đến, chỉ xuất hiện một ngã rẽ, tựa như nếu đi dọc theo ngã rẽ thì có thể đi tới được một nơi khác.

Dương Gian đi ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua thì phát hiện phía sau hoàn toàn không có một ngôi nhà nhỏ nào cả, chỉ có một bức tường và một cánh cửa như một cái lồng giam đặt tại cuối ngã rẽ.

“Nơi này thật cổ quái."

Sắc mặt Chu Trạch cũng nghiêm trọng hơn, hắn thật không thể lý giải nổi nơi này, chỉ có thể nói một câu “kì quái”.

Dương Gian im lặng, dọc theo đường nhỏ đi lên phía trước.

Chẳng bao lâu, một con đường phụ xuất hiện trước mặt hắn, con đường ban đầu đã trở thành hai, một bên trái và một bên phải, phía trước mờ mịt không thể nhìn ra nơi xa xa có thứ gì.

Nhưng lúc này Dương Gian đã mở ra quỷ nhãn của mình.

Ở đây quỷ nhãn vẫn có thể dùng được, không giống với lúc trước khi tiến vào quỷ họa hoàn toàn không mở nổi.

Hiển nhiên.

Khả năng áp chế linh dị ở nơi này cũng không quá mạnh, quỷ họa tuy rằng là của bưu cục quỷ, nhưng không có nhiều tranh sơn dầu giống như vậy, chứ nếu vớ bừa một bức cũng có thể cùng cấp bậc với quỷ họa thì sứ giả của bưu cục đều không thể sống.

Sau khi mở quỷ nhãn, tầm mắt của Dương Gian đã nhìn được xa hơn.

Hắn nhìn thấy một ngã ba đường, nơi đó có một vài cái cây, và hình như có một bóng người quái dị đang đứng ở giữa thân cây, bóng người bất động này chỉ nhìn về một hướng nào đó.

“Đó có phải là cảnh vật trong một bức tranh sơn dầu khác không?"

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng: “Nếu vậy thì mỗi một ngã rẽ ở đây đều có thể là một bức tranh sơn dầu khác. Tất cả các bức tranh sơn dầu về bản chất đều được kết nối với cùng một không gian linh dị, bản thân tranh sơn dầu chỉ đóng vai trò như một cửa sổ."

“Nhưng Tôn Thụy thật sự đã tiến vào nơi này sao?”

Trong lòng hắn tỏ vẻ hoài nghi.

Vì nơi này nguy hiểm nhiều như vậy, nếu Tôn Thụy tiến vào nhất định sẽ tìm cách rời khỏi.

Không.

Không đúng.

Sau đó Dương Gian lại cau mày.

Sao mình lại cho rằng Tôn Thụy tiến vào nơi này xong thì sẽ rời đi chứ?

Tôn Thụy cũng muốn xử lý bưu cục quỷ giống hắn, giải quyết địa phương quỷ quái này, nếu vào đây hắn nhất định chỉ có một ý tưởng, chính là đi dọc theo ngã rẽ của tranh sơn dầu đi tìm ngọn nguồn, hiểu rõ chân tướng.

“Cho nên, chính mình không nên bị ngã rẽ dụ dỗ, mà nên tìm cách tránh tất cả những ngã rẽ này và tìm một con đường thật sự. Chỉ bằng cách này mới có khả năng gặp được Tôn Thụy trên đường."

Dương Gian suy nghĩ ngắn gọn sau đó lập tức sáng tỏ chuyện cần làm.

"Bây giờ chúng ta nên đi đường nào? Tôi vừa mới quan sát hai con đường này. Hình dáng, kích thước, môi trường xung quanh hoàn toàn giống nhau, không có gì khác biệt, trên đường cũng không có dấu chân dấu giày hay manh mối linh tinh nào khác."

Chu Trạch lên tiếng.

Hắn quan sát trong chốc lát, đưa ra kết luận.

Mà kết quả lại cực kì khiến người ta thất vọng, vì các ngã rẽ không hề khác nhau.

“Đi theo tôi là được."

Dương Gian có quỷ nhãn, có thể nhìn được rất xa, hắn thấy được cuối ngã rẽ cho nên không sợ bị chọn sai, đây là một lợi thế rất lớn.

Lập tức, hắn bỏ qua khu rừng già chỉ dẫn đến một vài cái cây mà chọn một con đường chính.

Tiếp tục đi.

Ngã rẽ lại lần nữa xuất hiện, nơi cuối ngã rẽ này là một chỗ quỷ dị, diện tích không lớn, cũng có một bóng hình đứng sừng sững ở nơi đó.

Rõ ràng, đó cũng là một bức tranh sơn dầu khác.

Dương Gian tránh đi tiếp tục đi trên con đường chính.

Số lượng ngã rẽ trên đường rất nhiều, thậm chí có lúc hắn còn gặp phải ba cái ngã rẽ, nếu là ngự quỷ giả bình thường chắc chắn đã chọn sai đường, nhưng vì quỷ nhãn có thể nhìn đến lối rẽ cuối trước cho nên tránh được không phải đi đường vòng.

Chu Trạch theo ở phía sau dần dần tin tưởng, Dương Gian trước mặt mình có khả năng phân biệt đường đi chính xác, nếu không dọc đường đi cũng đã không bình yên đến như vậy.

Tuy nhiên, đi được một đoạn đường, Dương Gian lại dừng lại.

Vì con đường này đã kết thúc.

Quỷ nhãn của Dương Gian thấy được một căn phòng nhỏ ở cuối.

Cửa phòng đóng chặt không thấy bên trong có gì, dường như có lực lượng linh dị chi phối.

“Căn phòng này có phải là cuối con đường không? Hay cũng chỉ là một trong những bức tranh vẽ?” Dương Gian lúc này do dự.

Câu trả lời trong suy nghĩ của hắn là thiên về cái sau.

Con đường chính này cũng là một ngã rẽ trong một bức tranh sơn dầu nào đó.

Vì vậy, không có con đường chính nào tồn tại hết.

Bất luận có đi theo con đường nào thì cũng sẽ gặp phải trở ngại.

Bình Luận (0)
Comment