Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2322 - Chương 2322: Quyết Đoán

Chương 2322: Quyết Đoán

“Còn có một khả năng khác, con đường thật sự ẩn sau một bức tranh nào đó, thông qua bức tranh đó là có thể tìm được chính xác con đường dẫn đến ngọn nguồn."

Dương Gian mang theo ý tưởng này mà tiếp tục đi về phía trước.

Chu Trạch ở bên cạnh cách đó không xa, tầm mắt của hắn đã bị hạn chế vì bóng tối mịt mờ xung quanh, nhưng ngay sau đó hắn cũng nhìn thấy căn nhà nhỏ phía trước.

“Đây là...."

Hắn nhìn Dương Gian, mang theo sự ngập ngừng…

Dương Gian phớt lờ, chỉ lập tức đi tới trước căn nhà sau đó mở cửa.

Nhưng mà kỳ quái chính là, có một đống lộn xộn trong căn nhà nhưng không thấy có âm thanh nào quỷ dị. Điều đó có nghĩa là bức tranh sơn dầu này không phải là tranh sơn dầu nhân vật, mà là một bức tranh sơn dầu vật thể.

“Tôi nhớ rõ bức tranh này, đã từng nhìn thấy ở tầng năm."

Dương Gian đột nhiên liếc mắt một cái, nhìn thấy trong căn nhà gỗ một thứ nào đó.

Đó là một chai thủy tinh được đặt kín đáo ở trong góc, bên trong bình thủy tinh ngâm một cánh tay trắng bệch.

“Là một trong những mảnh thi thể được ngâm trong bình thủy tinh, vậy bức tranh này là bức tôi tìm thấy ở tầng năm trước đây."

Dương Gian bước vào phòng, hắn không động vào thứ gì cả, cũng không lấy đi thứ gì, chỉ cầm bình thủy tinh kia đi.

Sau khi có cánh tay này hắn có ba mảnh thi thể, có một mảnh khác trong phòng 501.

“Cầm lấy, không được đánh mất."

Dương Gian đưa bình thủy tinh cho Chu Trạch.

“Ừ, được."

Chu Trạch gật đầu, nhìn thấy hơi rợn người nhưng cũng không dám ném xuống, cứ như vậy bỏ vào ba lô sau lưng.

Dương Gian nhìn vào phòng một lần nữa, sau đó nhanh chóng khóa một cánh cửa.

Đây không phải là cánh cửa hắn vừa bước vào, mà là một cánh cửa khác.

Sau khi hắn đẩy cửa ra, có một con đường hiện ra sau cánh cửa.

Con đường quanh co như dẫn đến một nơi vô định.

Hơn nữa tối tăm càng tăng thêm, quỷ nhãn của Dương Gian cũng không thể nhìn đến cuối.

“Tiếp tục đi."

Hắn trầm ngâm một lát, không bằng lòng quay đầu lại, tiếp tục lựa chọn đi sâu vào.

“Chúng ta đang ở quá xa lối ra trước đó, rất có thể sẽ không quay lại được nữa."

Chu Trạch bày tỏ lo ngại của chính mình.

Dương Gian nói: "Quay về thì làm được gì? Lại muốn truyền tin sao? Đó chỉ là một con đường chịu chết mà thôi, còn nơi này ngược lại có thể là một con đường sống, trước kia tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao bưu điện lại giữ nhiều tranh sơn dầu như thế? Tại sao manh mối rõ ràng đến vậy mà không có sứ giả nào đi điều tra."

“Vì nguy hiểm, vì không biết rõ khiến sứ giả dừng bước, không có người điều tra nơi này nên đằng sau tranh sơn dầu có cái gì không ai biết."

“Tôi nghĩ Tôn Thụy lúc ấy cũng là mang theo ý tưởng liều chết một lần này tiến vào nơi đây, cho nên nơi này khẳng định có bí mật nào đó."

Nói xong Dương Gian tiếp tục lên đường.

Hắn rất quyết đoán, bước chân cũng nhanh hơn vì trên đường hoàn toàn không hề có nguy hiểm vậy nên không cần lãng phí thời gian.

Chu Trạch không có cách nào khác đành phải tiếp tục theo sau, dù sao hắn cũng chỉ là một chân sai vặt, không có quyền lựa chọn.

Cả hai tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ.

Ngã rẽ trên đường hiển nhiên nhỏ hơn, đi một đoạn Dương Gian không còn thấy ngã rẽ nữa, mà là một con đường chính đặc thù.

Ít nhất Dương Gian cũng cảm thấy như vậy.

Vẫn cứ tiếp tục đi tới, quỷ nhãn của Dương Gian cuối cùng cũng thấy được nơi xa có ánh đèn lập loè, một tòa nhà thoắt ẩn thoắt hiện trong khung cảnh mờ ảo.

Tiếp tục tới gần, ánh đèn càng thêm rõ ràng, đó là những ngọn đèn neon nhiều màu sắc.

Đường nét của tòa nhà dần hiện ra, một tòa nhà cao tầng từ thời Trung Hoa Dân Quốc.

“Đây là...... Bưu điện quỷ?”

Dương Gian kinh sợ, dọc theo con đường chính để tìm ngọn nguồn thế nhưng lại tìm được bưu điện quỷ.

Bưu điện quỷ trong tranh sơn dầu?

Hay phải nói, đây mới là bưu điện quỷ thực sự ?

Nghi hoặc, khó hiểu, ngạc nhiên.

“Nhanh lên."

Dương Gian chạy với tốc độ rất nhanh, đi thẳng đến bưu điện quỷ nơi cuối đường.

Càng đến gần bưu điện quỷ càng rõ.

Hơn nữa dưới đánh giá của quỷ nhãn, bưu điện này với bưu điện thật giống nhau như đúc, không có chút khác biệt nào.

Lúc này hắn có chút nghi ngờ, không biết mình đang ở bưu điện thật hay là bưu điện trong tranh.

Chị Hồng từng nói bưu điện quỷ là một bàn cờ.

Người trong bưu điện sẽ không bao giờ có thể giải được bưu điện quỷ.

Sau khi Dương Gian chạy được một đoạn, hắn đã đứng trước cổng bưu điện quỷ.

Bưu điện quỷ đang bật đèn, ánh đèn vàng chiếu sáng đại sảnh tầng một, bên trong dường như có người đi lại.

Trong mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy ông lão cầm rìu đang đi lang thang trong sảnh tầng một.

“Không phải chứ, nơi này tồn tại một bưu điện quỷ?”

Chu Trạch cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.

Bình Luận (0)
Comment