Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2323 - Chương 2323: Gặp "Người"

Chương 2323: Gặp "Người"

Sắc mặt Dương Gian khẽ biến:

“Bên trong có người, cũng chưa chắc đã là người, nhưng lão già cầm rìu bên trong bưu điện kia tốt nhất anh nên chuẩn bị một chút, để tôi vào xem một chút."

Đã đi đến đây rồi không vào xem là chuyện không bao giờ xảy ra.

Hắn cảm thấy bí mật của bưu điện quỷ chính là ở chỗ này, sau khi bước vào bưu điện quỷ trong bức tranh sơn dầu, có lẽ rất nhiều điều sẽ có được một lời giải thích hợp lý.

“Không cần lo lắng, nếu chết ở chỗ này tôi cũng chấp nhận."

Chu Trạch hít sâu một hơi nói.

Nếu hôm nay hắn không đến đây, hắn sẽ không bao giờ khám phá ra bí mật này.

Lập tức, Dương Gian mở cửa bưu điện quỷ, nhưng ngay khi hắn vừa mở cửa thì có một chiếc rìu bổ về phía hắn.

“Còn đánh?”

Ngay sau đó, quỷ ảnh phối hợp với bàn tay quỷ trực tiếp bắt được cánh tay người kia, chặn chiếc rìu lại.

Quả nhiên, người ra tay chính là lão già kia, mặt mày tái mét, âm ngoan vô cùng, chỉ là hắn chỉ còn lại một cánh tay, còn cánh tay khác lúc trước đã bị Dương Gian chặt xuống.

“Cút ngay."

Dương Gian giơ chân trực tiếp đá bay lão già ra ngoài, đồng thời cướp lấy cây rìu của hắn.

Mất đi một cánh tay dường như khiến trình độ khủng bố của lão già giảm xuống rất lớn, không thể nào đối kháng trực diện với Dương Gian, trực tiếp rơi xuống thế hạ phong và bị đá bay đến nơi xa.

Nhưng mà giờ khắc này, một nhóm người ở sảnh bưu điện kỳ lạ này xuất hiện, họ quay đầu lại và nhìn chằm chằm Dương Gian

Ánh mắt giống hệt lệ quỷ, nhưng lại mang theo vài phần cảm xúc đặc biệt, có cảnh cáo, có uy hiếp, cũng có khác biệt, còn có chết lặng......

Dương Gian liếc nhìn những người đó.

Những khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong tâm trí.

Những người này toàn bộ đều là nhân vật bên trong tranh sơn dầu. Chỉ là có chút xa lạ, chưa từng thấy trong tranh sơn dầu tầng năm, nhưng từ dáng quần áo đến cách trang điểm lại rất cổ xưa như thể đã từng bị lãng quên.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng được vẫn có một nhóm người như vậy tồn tại ở đây, tất cả những người này đều là sứ giả tầng năm đã rời khỏi bưu điện, vậy nên họ mới được lưu lại trong tranh sơn dầu, để lần nữa sống lại.

Bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy sự thật ẩn giấu bên trong không hề đơn giản, dường như bưu điện là một cái bẫy rập rất lớn.

Lúc này, Dương Gian đang đứng ở trước cửa bưu điện bên trong bức tranh.

Cửa chính mở ra.

Ở đại sảnh tầng một đang tụ tập đủ mọi loại người, muôn hình muôn vẻ. Quần áo họ mặc trên người giống như đã từ mấy năm, thậm chí là đã từ mấy chục năm trước, phong cách không hề giống nhau. Họ không giống như người sống, ánh mắt toát ra vẻ quỷ dị.

Thế nhưng những người này cũng không phải là lệ quỷ, vì Dương Gian thấy được trong ánh mắt họ có cảm xúc kinh ngạc cùng sợ hãi.

Lệ quỷ chân chính sẽ không có những cảm xúc như người sống.

Lúc Dương Gian quan sát họ, những người kỳ lạ này cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Bầu không khí rơi vào cảnh tĩnh mịch. Bên cạnh, Chu Trạch vừa mới đuổi kịp cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trên mặt hơi khiếp sợ.

Tại sao?

Tại sao thế giới trong tranh lại có một bưu điện quỷ?

Tại sao trong bưu điện quỷ này lại có nhiều người cổ quái như vậy?

Cùng lúc đó, lão già bị Dương Gian cướp mất rìu, một cước đạp bay ra ngoài kia cũng đang từ từ đứng lên. Dường như hắn không hề cảm thấy đau đớn, mất đi một cánh tay cũng không có vấn đề gì. Trên khuôn mặt lão lộ ra vẻ căm hận cùng tức giận, giống như muốn đứng lên đánh nhau lần nữa.

Nhưng lão lại bị một người đứng bên cạnh đưa tay cản lại.

“Nếu như tôi đoán không sai, những người này đều là người đưa tin của tầng năm bưu điện, tất cả đều đã giao xong ba lá thư. Dù có vài người chưa từng xuất hiện trên những bức tranh, nhưng cũng không khó để đoán ra thân phận của họ.”

Dương Gian nghĩ thầm trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Tập trung nhiều người vào một chỗ như vậy, bưu điện quỷ đang muốn làm gì?

Mà những người này thật sự là người sao?

“Các người là ai? Có thể nói chuyện không?”

Vẻ mặt Dương Gian nghiêm túc, trực tiếp mở miệng hỏi thăm.

Nhưng khi hắn vừa nói xong, đại sảnh tầng một của bưu điện này vẫn yên lặng như cũ, hình như không ai nghe thấy lời hắn nói. Hoặc là vì bản thân chỗ này là một thế giới linh dị, vốn không có người sống, bây giờ lại có hai người sống đi tới khiến cho những người này còn chưa thích ứng kịp.

“Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ cuối cùng cũng có người đưa tin chủ động đặt chân đến chỗ này.”

Trong bầu không khí tĩnh lặng chết chóc này, bỗng có một giọng nói vang lên.

Mọi người trong đại sảnh của tầng một đều nhìn về phía người lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment