Người nói chuyện chính là một người đàn ông có dáng vẻ khoảng chừng đã ngoài ba mươi. Mái tóc người đàn ông này được chải ngược ra sau, không một sợi nào bị rối, quần áo trên người sạch sẽ, nhưng cách ăn mặc cùng phong cách lại không hợp với thời đại này, ít nhất cũng là thời trang của vài thập niên trước rồi.
“Anh là ai?”
Dương Gian nhìn hắn, hỏi.
Người đàn ông dừng lại một lát rồi nói:
“Tôi là Trương Tiện Quang, một người đã chết.”
“Tôi là Dương Gian, một người còn sống.”
“Đã thấy.”
Người đàn ông tự xưng là Trương Tiện Quang khẽ gật đầu nói:
“Biết đây là chỗ nào không?”
“Bưu điện quỷ bên trong bức tranh à?”
Dương Gian nói thẳng.
Trương Tiện Quang chỉ nói:
“Đây là một lồng giam linh dị, chuyên giam cầm những thứ không phải là người cũng không phải là quỷ như chúng ta, nơi người sống không dám bước vào.”
“Các anh đều là người đưa tin của tầng năm, đồng thời theo suy đoán của tôi, tất cả đều là những người đã giao xong ba lá thư, sau đó đã thoát khỏi sự tồn tại của bưu điện. Mà chỉ có người rời khỏi bưu điện mới để lại chân dung của mình bên trong bức tranh.... cho nên, người trong tranh đều có ý thức độc lập sao?”
Dương Gian quét mắt nhìn qua.
Nếu như đây là sự thật, vậy thì chỗ này sẽ tồn tại người mà mình quen biết.
Đó là cha hắn.
Vì ở tầng năm, Dương Gian đã từng nhìn thấy bức tranh chân dung của cha và em họ, điều này chứng tỏ là họ cũng sống trong thế giới linh dị này.
“Cậu rất thông minh, xem ra đã biết trước rồi.”
Trương Tiện Quang nói:
“Cuộc đời của chúng tôi đã vĩnh viễn ngừng lại ở khoảng khắc đưa thư xong, thoát khỏi bưu điện. Dù nói là chúng tôi đã thật sự thoát khỏi bưu điện, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì đã vĩnh viễn không thể thoát khỏi nó.”
“Đây là một lời nguyền rủa vĩnh viễn không thể nào thoát được.”
Lúc này, một người khác lại mở miệng nói:
“Khi tiếp nhận lời nguyền này thì giống như đã rơi xuống địa ngục vậy, chỉ vì chờ đợi một kết quả.”
“Phục sinh sao?”
Ánh mắt Dương Gian khẽ chuyển động, lập tức nói.
Lại có người khác nói tiếp:
“Không sai, chính là phục sinh. Sau khi người đưa tin ở tầng năm đưa xong lá thư cuối cùng thì có thể lựa chọn để một người rời khỏi thế giới trong tranh này, nhưng cái giá phải trả là người đưa tin sẽ mất đi cơ hội rời khỏi bưu điện, một lần nữa quay về tầng một đưa tin, lặp đi lặp lại, vô cùng vô tận.”
“Không ai lại lãng phí cơ hội phục sinh cho một người không quan trọng nào đó, cho nên chúng tôi đã định sẵn là sẽ không có thể nào thoát ra được, chỉ có thể cùng sống cùng chết với bưu điện.”
Trương Tiện Quang nói.
Vẻ mặt Dương Gian bình tĩnh, gật nhẹ đầu:
“Thì ra là vậy, dựa vào linh dị để tồn tại sao? Không có cách nào trở về hiện thực, chỉ có thể gửi gắm vào thế giới linh dị, cho nên từ lúc bưu điện được thành lập tới giờ, tất cả người đưa tin tầng năm đã rời đi đều đã đặt trước chỗ ở đây rồi?”
“Đặt trước? Cách hình dung rất thú vị, nhưng mà cũng rất chính xác.”
Trương Tiện Quang nói:
“Không, không phải mọi người đều có thể tồn tại ở đây, có vài người sẽ biến mất, hắn cũng sắp biến mất....”
Nói xong, hắn liếc qua lão già đã từng cầm rìu bổ Dương Gian.
Dương Gian nheo mắt:
“Bị thương thì sẽ chết à?”
“Không, người ở đây bị thương sẽ không chết, nhưng một khi bị lãng quên thì sẽ biến mất.”
Trương Tiện Quang nói:
“Nếu như ở thế giới bên ngoài không còn ai nhớ tới nữa, vậy thì người đó sẽ hoàn toàn biến mất, bị xoá đi triệt để ở thế giới này. Cho nên họ mới cần phải lộ mặt trong bưu điện, để người ta nhớ kỹ, bảo đảm mình sẽ không biến mất, vì bưu điện ngầm thừa nhận những kẻ bị người đời lãng quên sẽ không có cơ hội phục sinh.”
“Bị lãng quên thì sẽ chết đi sao?”
Dương Gian đã hiểu, hắn liên tưởng đến quy luật giết người của bức tranh quỷ.
Lúc trước hắn đã giải mã được quy luật giết người của bức tranh quỷ rồi.
Khi bức tranh quỷ xuất hiện, bước đầu tiên chính là người bình thường sẽ phải nhìn thấy bức tranh quỷ, bước thứ hai là nhớ lại, cứ lúc nhàm chán là nhớ lại bức tranh quỷ, như vậy thì bức tranh kia sẽ xuất hiện trong nhà của người đó, bước thứ ba là tưởng tượng.... nhất định không được tưởng tượng cô gái trong tranh sẽ xuất hiện, một khi đã nghĩ đến con quỷ bên trong bức tranh quỷ thì nó sẽ thật sự xuất hiện.
Cho nên quy luật giết người của bức tranh quỷ chính là nhớ lại.
Quy luật giết người kiểu này vừa đáng sợ lại vừa khó giải, vì thứ gì càng làm cho người ta sợ thì người ta lại càng hay nghĩ về nó.
Lúc trước, Dương Gian đã nhận ra được điểm ấy, nên mỗi khi nhớ tới bức tranh quỷ thì sẽ lập tức không để ý tới chi tiết của nó, hoặc là phá vỡ mạch suy nghĩ, như vậy thì bức tranh quỷ sẽ không thể nào xuất hiện.