“Có người mong muốn được lãng quên, có người lại mong muốn được nhớ kỹ, vì vậy mà người muốn bị lãng quên lại được nhớ kỹ, người khao khát được nhớ đến thì lại bị lãng quên.... Nếu như có Địa Ngục thì chỗ này nhất định là Vô Gian Địa Ngục, chúng ta đã gắn bó quá lâu với ác quỷ rồi, không thể nào giải thoát được.”
Trương Tiện Quang nói.
Vô Gian Địa Ngục à?
Khoé miệng Dương Gian nhếch lên một nu cười:
“Cách lý giải rất thú vị, xem ra muốn giải thoát các anh là không thể rồi.”
“Tại sao?”
Có người lạnh lùng truy hỏi.
Dương Gian nói:
“Vì các anh đã bị tôi nhìn thấy, đã bị tôi nhớ kỹ rồi, chỉ cần tôi không chết thì trên đời này sẽ vĩnh viễn có người nhớ đến các anh, các anh sẽ không biến mất được, không có khả năng giải thoát.”
“Giết hắn đi, tôi không muốn bị người ta nhớ đến, tôi muốn bị quên đi, hoàn toàn biến mất ở chỗ này.”
Trong đám người, một người phụ nữ mở miệng nói.
Cô ta rất trẻ trung, mặc một chiếc váy hoa đã cũ nát, tóc tết thành hai bím lớn, cách ăn mặc rất xưa cũ.
Lời này nói ra rất có tính cổ động.
Lập tức lại có vài người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào Dương Gian, mang theo vẻ mặt hung ác.
Vì bị nhốt trong thế giới linh dị một khoảng thời gian dài, họ không phải người cũng không phải quỷ, tính cách đã bị bóp méo. Hơn nữa ở lúc ở trong tranh, họ còn có sức mạnh linh dị nhất định, liên thủ lại với nhau thì đừng nói là đối phó với người thường, cho dù là ngự quỷ nhân đỉnh tiêm thì họ cũng có thể xử lý được.
Chu Trạch thấy vậy thì trong lòng bỗng co thắt lại, hắn nhìn Dương Gian một cái rồi nhẹ giọng nói:
“Tình huống rất không ổn, chúng ta tranh thủ thời gian tìm cơ hội lùi về đi, không nên ở đây chết chùm với mấy nhân vật linh dị này.”
Dương Gian nghe vậy thì vẫn không hề cử động.
Dù những người linh dị này rất nguy hiểm, nhưng họ đều là những tinh anh trong số những người đưa tin từ lúc bưu điện được sáng lập. Họ có rất nhiều hiểu biết về bưu điện quỷ, nếu như có thể giao lưu cùng họ thì việc xử lý bưu điện quỷ rất có thể sẽ có hi vọng.
“Muốn đánh nhau thì cứ việc thử đi.”
Dương Gian quát to một tiếng, cầm cây rìu lên.
“Cây rìu kia không cứu cậu được đâu, đấy không phải là vật phẩm linh dị thật sự, mà là được vẽ ra. Mỗi một vật trên người chúng tôi đều sẽ lưu lại khoảnh khắc hoàn thành việc đưa tin, vậy nên đồ vật chỉ có thể sử dụng được ở thế giới bên trong bức tranh, không có cách nào mang đi. Một khi mang ra khỏi đây thì nó sẽ hoàn toàn biến mất, cậu cảm thấy vật dị linh dược vẽ ra có thể có được bao nhiêu sức mạnh của bản chính?”
Có một người đứa tin bật cười, nhắc nhở mấy câu, rõ ràng không phải ai cũng có địch ý.
“Thì ra là vậy.”
Ánh mắt Dương Gian khẽ động:
“Nói cách khác, ở thế giới bên ngoài vẫn tồn tại một cây rìu thật sự đúng không?”
“Sắp chết đến nơi mà còn nghĩ đến mấy chuyện này, cậu không thấy buồn cười à?”
Cô gái mặc váy hoa cũ nát lạnh lùng nói.
Một vài người bắt đầu hành động, họ từ từ vây Dương Gian lại, muốn cùng nhau tấn công hắn.
Dù bây giờ họ không thể ra ngoài, nhưng việc Dương Gian đã đi vào thế giới trong tranh khiến cho họ có ưu thế. Cho dù sức mạnh linh dị được vẽ ra không bằng được bao nhiêu so với khi còn sống, nhưng một nhóm người từng đứng trên đỉnh cao liên thủ lại thì cũng là một sự tồn tại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Dương Gian lùi về phía sau một bước, nắm chặt lấy cây rìu, chuẩn bị chém giết.
Hắn không sợ hãi, vì hắn không cảm thấy bản thân mình sẽ thua.
“Các người không thể động thủ, ít nhất là tôi sẽ không đồng ý.”
Đúng lúc này, một giọng nói cất lên, giọng điệu mang theo vài phần uy hiếp.
Bước chân mấy người đang liên thủ kia đều dừng lại.
Vẻ mặt họ đều biến hoá rất nhiều, sau đó cùng nhìn sang một hướng.
Ở chỗ sâu nhất trong đại sảnh, có một người chậm rãi đi tới, hắn còn rất trẻ, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi, nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là khuôn mặt người này giống Dương Gian đến bảy tám phần, chỉ là khí chất có hơi khác biệt mà thôi.
Hắn toát ra một loại khí thế trầm ổn, bình tĩnh và lạnh lùng.
“Xuất hiện rồi à?”
Vẻ mặt Dươg Gian cứng ngắc nhìn về phía người kia.
“Các người đều là họ Dương, thì ra là vậy... tôi nên sớm nghĩ ra chứ.”
Trương Tiện Quang nói.
“Thừa kế nghiệp cha, thật thú vị. Bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu năm, những người của thế hệ sau đều xuất sắc như vậy à? Tuổi còn nhỏ mà cũng dám bước chân vào đây?”
Có không ít người thông qua tên họ cùng khuôn mặt mà suy luận ra chân tướng.
“Các người mà động thủ thì tôi sẽ khiến các người vĩnh viễn không có cách nào giải thoát.”
Lúc này, thanh niên trẻ tuổi kia lạnh lùng nói:
“Lâu quá rồi không gặp ác mộng hả? Có muốn thử một lần không?”