“Chúng tôi khao khát được quên lãng, tìm kiếm sự giải thoát. Cái chết đối với chúng tôi không có ý nghĩa gì cả.”
Có người nói.
“Trong ác mộng thì các người sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ thảm hơn bây giờ gấp trăm lần.”
Thanh niên trẻ tuổi kia nói:
“Có vài người đã từng nếm thử, nhưng vẫn còn không ít người chưa từng thử qua đâu.”
Những người còn lại im lặng không nói.
Họ tin rằng việc đắc tội với người này chắc chắn sẽ đáng sợ hơn nhiều so với chết đi.
Vì người trước mắt có biệt danh là Ác Mộng Dương Hiếu.
Cho dù là thế giới trong tranh thì hắn cũng có được một phần sức mạnh linh dị khi còn sống.
Người đàn ông trẻ tuổi này từng bước đi tới, hình như hắn rất có tính uy hiếp trong đám người này, địa vị cũng không phải là bình thường. Giờ phút này không có bất kỳ ai dám đưa ra ý kiến, chỉ yên lặng nhìn tình hình phát sinh sau đó.
Rất nhanh, hắn đã đi tới cổng, đối diện với Dương Gian.
Hai người có khuôn mặt giống nhau, vượt qua khoảng cách mười năm, nhờ vào sức mạnh linh dị mà lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
“Trương Tiện Quang nói rất đúng, chỉ cần theo đuổi đáp án, con nhất định sẽ xuất hiện ở đây.”
Người đàn ông mở miệng nói:
“Nhưng đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chào con, cha tên là Dương Hiếu.”
Dương Hiếu rõ ràng là tên giả, vì tên đầy đủ của hắn là Dương Hiếu Thiên, ý là chữ hiếu còn lớn hơn trời.
Vì ở trong bưu điện này có rất ít người dùng tên thật để đại diện cho mình, nên chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
“Dương Gian”
Hắn đưa tay ra.
Khoé miệng Dương Hiếu lộ ra vẻ tươi cười, hai người bắt tay, trong lòng đều hiểu rất rõ thân phận của đối phương.
Một người là con trai mười mấy năm sau của mình, một người là ông bố mười mấy năm trước của mình.
Linh dị đã tạo ra một cảnh khó mà tưởng tượng này.
“Trương Tiện Quang nói rất đúng, chỗ này chính là Vô Gian Địa Ngục, cho nên con mới xuất hiện.”
Dương Hiếu nói:
“Tên của con có ý nghĩa là sự kết thúc, hi vọng con sẽ không ghét nó.”
“Thì ra tên con có ý nghĩa như vậy.”
Vẻ mặt Dương Gian khẽ động, nói:
“May mà không lấy tên là Dương Vĩ, con không thích hợp làm một vĩ nhân lắm đâu.”
“Đã tiến vào chỗ này, vậy con nhất định là có lo lắng riêng của mình, cho nên, con định làm gì?”
Dương Hiếu hỏi.
Dương Gian nói:
“Lời nói của con có tác dụng à?”
“Lời nói của cha có tác dụng là được rồi, không nghe lời thì để cho hắn nằm mơ giữa ban ngày đi.”
Dương Hiếu nói.
“Vậy thì tốt rồi.”
Dương Gian nói:
“Trong lòng con đã có một quyết định, nhưng mà con muốn tìm hiểu về chỗ này trước đã.”
“Những điều nên biết thì con sẽ biết thôi.”
Dương Hiếu gật đầu nói:
“Vào đây ngồi đi, có một số chuyện cần phải trò chuyện một lát.”
Dương Hiếu mời Dương Gian tiến vào bưu điện, không ai dám phản đối.
Trương Tiện Quang nói:
“Thế cục thay đổi, xem ra hắn nói rất đúng, các người không thể nào được giải thoát được nữa rồi.”
Mọi người vẫn im lặng không nói gì, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm vào Dương Gian cùng Chu Trạch đang tiến vào trong bưu điện.
…
Dương Gian và Chu Trạch cùng bước vào đại sảnh.
Cách bài trí ở đây giống hệt bên ngoài, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại hoàn toàn khác biệt, khiến người ta cảm thấy không được chân thực, không biết bưu điện nào mới là thật, nào mới là giả.
Có khá nhiều người trong đại sảnh.
Một đám người đứng rải rác bên trong đại sảnh, họ nhìn chằm chằm Dương Gian và Chu Trạch với ánh mắt kỳ lạ.
Có người muốn xử lý Dương Gian và Chu Trạch để tìm kiếm cơ hội thoát thân. Có người lại trung lập, mặc kệ mọi chuyện, thuận theo tự nhiên. Cũng có người lựa chọn giúp đỡ Dương Gian, vì đây có lẽ là cơ hội thoát khỏi lời nguyền, tìm thấy tự do.
Nhưng dù là thế nào đi nữa.
Khi cơn ác mộng mang tên Dương Hiếu xuất hiện đã phá vỡ tình thế rối loạn này.
Chỉ cần Dương Hiếu phản đối thì không một ai dám can thiệp vào chuyện này nữa.
"Hai cha con họ, một người thì khống chế bưu điện quỷ ở bên ngoài, một người thì khống chế bưu điện quỷ bên trong. Bây giờ hai người họ hợp tác với nhau, đủ để quyết định toàn bộ hướng đi của nơi linh dị này."
Trương Tiện Quang nhìn cảnh này, bắt đầu hiểu ra.
Lần này có lẽ chính là cơ hội mà hắn đã chờ đợi suốt mấy chục năm nay.
"Không ai được phép gây rối.”
Hắn đang chờ mong một kết quả.
Dù kết quả tốt hay xấu, ít nhất cuộc sống như ở địa ngục này cũng sẽ kết thúc.
Những người khác nhìn về phía Trương Tiện Quang, có người khẽ gật đầu, tỏ ý đồng tình, cũng có người nhíu mày suy nghĩ, còn có người quay mặt đi, không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.
"Ngồi xuống đi."
Dương Hiếu chỉ tay vào một cái ghế gỗ ở bên cạnh, sau đó hắn cũng tìm một cái ghế gỗ rồi ngồi xuống.
Những người bên cạnh xúm lại nhìn, họ muốn xem hai người này sẽ nói chuyện gì, vì cuộc nói chuyện lần này liên quan rất lớn tới họ, có thể ảnh hưởng tới cả vận mệnh sau này.