Thế nhưng thuốc nhuộm màu đỏ lại không biến mất, nó chậm rãi bắt đầu chuyển động nhỏ, dùng phương thức quỷ dị chậm rãi chảy ngược lại vào bên trong lọ thuốc nhuộm.
Chẳng qua lượng thuốc nhuộm ở bên trong lọ thuốc nhuộm đã giảm hơn ban đầu, không còn nhiều như lúc trước, có một phần thuốc nhuộm đã biến mất, không biết đã đi về đâu.
Vẻ mặt của Dương Gian vẫn không hề thay đổi hắn nhìn chằm chằm vào lọ thuốc nhuộm kia, dù thắng nhưng quá trình có phần mạo hiểm.
May mắn hắn phản ứng kịp thời, nếu như hắn tò mò nhìn thêm mấy cái lọ thuốc nhuộm nữa, có lẽ không phải một lệ quỷ mà là một đám.
Lúc đó, hắn có làm gì cũng thua thôi.
“May mà không gặp nguy hiểm, anh làm rất tốt, quỷ đã bị tiêu diệt, không có ai tới gần lọ thuốc thì quỷ sẽ không xuất hiện nữa.”
Trương Tiện Quang lên tiếng nói.
Dương Gian nói:
“Lệ quỷ ở bên trong lọ thuốc nhuộm cơ đều có thực lực của ngự quỷ nhân sáu tầng quỷ vực, đây là một chuyện cực kì đáng sợ, bởi vì phần lớn là ngự quỷ nhân không thể phát huy toàn bộ lực lượng của sáu tầng, cho nên phần lớn người đối mặt với lệ quỷ ở bên trong lọ thuốc nhuộm đều sẽ bị xử lý.”
Hắn miễn cưỡng chiếm được ít ưu thế vì quỷ ảnh của hắn trong trạng thái chết. Cũng vì quỷ ảnh cần áp chế quỷ thủ và quỷ nhãn, mà quỷ vực cần mở ra đến tầng thứ bảy để hồi phục hắn mới có thể chiến thắng.
Thế nhưng ở bên ngoài liệu có ngự quỷ nhân nào có thể đạt được trình độ khai quật toàn bộ lực lượng của lệ quỷ ra như thế?
Cho nên lệ quỷ thật sự có thể khiến rất nhiều người cảm tuyệt vọng.
“Nhất định phải tránh xa mấy cái lọ thuốc nhuộm này, trước lúc chưa có cách giải quyết thì thứ này sẽ tạo ra một chuỗi tai họa, mặc kệ là với bên ngoài hay là đối với chỗ này cũng đều như thế.”
Dương Gian mở miệng nói.
“Đúng vậy.”
Trương Tiện Quang cũng gật đầu theo.
Một lúc sau, Dương Gian mới thu hồi ánh mắt của mình lại rồi nói:
“Nếu Tôn Thụy từng tới đây, vậy thì xác suất sống sót của anh ta rất nhỏ, anh ta không phải là đối thủ của lệ quỷ này, có lẽ đã chết rồi.”
“Không, hẳn là anh ta vẫn còn sống, vì nơi này không có lệ quỷ giống Tôn Thụy.”
Dương Hiếu lại nói:
“Cho nên anh ta đã xử lý Lệ quỷ ở bên trong lọ thuốc nhuộm.”
“Theo cha thấy, muốn xử lý lệ quỷ này, sức của anh ta không đủ. Lúc đó chỉ có hai lựa chọn, hoặc chờ chết ở đây, hoặc ráng chống đỡ đi tới, mà nơi này không có thi thể Tôn Thụy, hẳn anh ta chọn cái phía sau.”
Dương Hiếu lên tiếng nói:
“Có lẽ Tôn Thụy ở phía trước, còn là rất gần, anh ta không thể đi xa với tình trạng như thế.”
“Vì sao Tôn Thụy không rút lui? Hoặc đi đường khác?”
Chu Trạch thắc mắc hỏi.
“Đi đến bước này thì không có đường quay về, không thể lùi lại. Còn việc anh ta chọn đường thì chắc là không, nhưng tôi cảm thấy xác suất anh ta từng đến nơi này khá cao.”
Dương Hiếu nói.
Trương Tiện Quang khẽ gật đầu:
“Tôi cũng thấy vậy, lúc trước không có ngã rẽ này, có thể thấy con đường này không chuẩn bị cho linh hồn mà chuẩn bị cho người sống, tôi cho rằng có đồ vật gì đang điều khiển hết thảy mọi thứ ở đây. Nếu như suy đoán này là thật, vậy Tôn Thụy chỉ có thể đi qua chỗ này, không còn cách nào khác.”
“Không cần đoán mò, đi tiếp là biết.”
Dương Gian hít một hơi thật sâu, giữ vững tinh thần tiếp tục xuất phát.
Cả đám lách qua từng lọ thuốc nhuộm, họ không dám tới gần nó nữa, sau đó tìm được một con đường nhỏ khác rời đi.
Nhưng họ vừa rời khỏi không bao lâu.
Trên con đường nhỏ cách đó không xa mà Dương Gian từng dùng quỷ nhãn thăm dò, hắn thấy được có người nằm sấp trên đất, đối phương không hề nhúc nhích, hoàn toàn không có khí tức, như đã chết từ lâu.
“Là Tôn Thụy.”
Dương Gian dừng chân, cuối cùng ở nơi sâu nhất trong bức tranh linh dị, hắn đã tìm được Tôn Thụy biến mất nhiều ngày.
…
Họ đi vào thế giới bên trong bức tranh quỷ dị lâu như thế cuối cùng cũng có thu hoạch.
Dương Gian dùng mắt quỷ thấy được Tôn Thụy, hắn nằm bất động trên con đường nhỏ cách đó không xa, dường như hắn đã duy trì tư thế này trong một quãng thời gian rất dài, không biết sống hay chết. Dựa vào tình hình này có thể thấy hắn đã thoát khỏi sự tấn công của lệ quỷ thuốc nhuộm lúc trước, nhưng tới nơi này đã đến cực hạn.
Ngoài ra chỉ có một nguyên nhân khiến ngự quỷ nhân mất đi năng lực hành động, nằm sấp trên mặt đất như thế kia.
Lệ quỷ sống lại!
Nếu không phải thì dù sức khỏe kém thế nào, Tôn Thụy vẫn có thể cố mà đi tiếp.
Vì thế, hắn đã đứng lại cách Tôn Thụy một khoảng không xa.
"Anh ta chết rồi sao?"
Chu Trạch không chắc lắm.
Dương Gian nhíu nhíu mày:
"Khả năng anh ta đã chết khá cao, dù anh ta chỉ mất tích vài ngà nhưng chắc chắn anh ta đã đối đầu với lệ quỷ, cơ thể không thể chống đỡ được nữa. Còn tình huống thật thế nào thì phải xem mới biết."
"Để cha đi qua xem một chút."
Dương Hiếu lúc này mới mở miệng nói.