Dương Gian nhìn hắn một cái.
Dương Hiếu lại nói:
"Cha có thể xem cậu ta còn sống hay không."
"Vâng."
Dương Gian gật đầu, không từ chối.
Dương Hiếu đi qua, hắn không cảnh giác như Dương Gian, bình tĩnh đi lên phía trước như bình thường, rất nhanh đã tới gần Tôn Thụy.
Nhưng tới một khoảng cách khá gần, Dương Hiếu lại cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó dường như hắn bị thứ gì đó tác động tới, không kìm được ho khan hai tiếng, sắc mặt trở nên khó coi, như một người bệnh tật nhiều năm, khoảng cách giữa hai người càng gần, cơn ho khan này càng nhiều, càng kịch liệt hơn.
"Lực lượng linh dị đang tác động đến tôi."
Dương Hiếu nói ra:
"Nhưng không có gì phải lo, tôi là linh hồn, không phải người cũng không phải quỷ, không chết được, còn người sống tới gần trăm phần trăm phải chết vì nhiễm bệnh."
"Tôn Thụy có danh hiệu là bệnh quỷ, đến lệ quỷ cũng bị anh ta nhiễm bệnh, hiện tại anh ta đã chết, lệ quỷ dần khỏe lại, lực lượng linh dị đang nhiễu loạn xung quanh, chúng ta không nên tùy tiện tới gần."
Dương Gian đứng cách đó không xa, phân tích tình huống.
"Giờ anh ta đã trở thành một mầm bệnh, may mắn anh ta ngã xuống ở nơi này. Nếu anh ta chết ở bên ngoài, chắc chắn có sự kiện linh dị ghê gớm xảy ra."
Trong lúc nói chuyện, Dương Hiếu đã tới gần Tôn Thụy.
Sắc mặt hắn ngày càng nhợt nhạt, cơn ho khan cũng nghiêm trọng hơn, cảm giác cơ thể cực kì yếu ớt, tay chân không có sức lực, như bệnh nặng sắp chết, trên làn da bắt đầu xuất hiện một số đốm giống như đồi mồi, tình trạng của bệnh truyền nhiễm.
Dưới tình trạng tồi tệ như thế, Dương Hiếu vẫn không sao, hắn không có thân thể người sống, dù bị ảnh hưởng nhưng hắn có thể chịu đựng được.
Dương Hiếu ngồi xổm xuống lật người Tôn Thụy, đôi mắt khẽ đảo.
Khuôn mặt Tôn Thụy hốc hác, hốc mắt trũng sâu, miệng há ra, một mùi hôi thối bốc lên, mùi thối này không phải là mùi thi thể thối rữa mà là mùi của một người ngã bệnh, điều làm cho người ta cảm thấy khó chịu nhất chính là những vết ban đỏ trên da của hắn.
"Đã chậm rồi?"
Dương Gian vừa nhìn thấy bộ dạng này đã biết Tôn Thụy bị lực lượng linh dị ăn mòn khá nặng, giờ lệ quỷ đã khôi phục, khả năng hắn còn sống không cao.
Hắn vừa mới nghĩ như thế thì một màn quỷ dị xuất hiện.
Không khí xung quanh thi thể Tôn Thụy dường như bị xoắn lại và chuyển động, sau đó một người giống như vong linh xuất hiện trước mắt mọi người.
Hình dáng của người này rất mơ hồ, nhưng có thể nhận ra hắn chính là Tôn Thụy.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải anh ta đã chết rồi, sao xuất hiện đột ngột như thế? Cuối cùng anh ta là người hay quỷ?"
Chu Trạch đứng ở một bên, kinh sợ khi thấy cảnh này.
Trương Tiện Quang nói: "Đừng ngạc nhiên, đây là năng lực ác mộng của Dương Hiếu, Tôn Thụy vẫn chưa chết, vẫn còn một chút ý thức, bây giờ bị Dương Hiếu kéo vào trong cơn ác mộng, thứ chúng ta đang nhìn thấy chỉ là hình chiếu của Tôn Thụy trong thế giới ác mộng. Thông qua loại phương pháp này, Dương Hiếu có thể bỏ qua thực tại, giao tiếp với người trong mộng, thậm chí có thể thông qua giấc mơ quấy nhiễu hiện thực."
Chu Trạch thấy thế không khỏi nói: "Giống việc người chết báo mộng trong truyền thuyết nhỉ."
"Gần như thế."
Trương Tiện Quang nói.
Dương Gian nghĩ thầm:
"Thì ra quỷ mộng có năng lực thế này? Ngay cả trong bức tranh, cha cũng có năng lực kéo người vào trong mộng như thế."
Hắn đã hiểu cách hoạt động của quỷ mộng.
Đó là một sự kiện linh dị rất đáng sợ, ngự quỷ nhân dù lợi hại ra sao cũng trở nên yếu ớt trong thế giới quỷ mộng.
"Tôi, tôi sống lại?"
Ý thức còn sót lại lại của Tôn Thụy đã khôi phục.
"Không, anh chưa chết, hiện giờ anh đang ở trong mộng."
Dương Hiếu nói: "Nhưng anh cũng sắp chết rồi, ý thức còn sót lại của anh đang bị lực lượng linh dị nuốt chửng. Để dễ hiểu hơn thì giờ anh chính là người bệnh đang nằm trên giường chờ chết, anh đã hôn mê trong hiện thực, tôi chỉ có thể kéo anh vào trong mộng mới giúp anh thoát khỏi ảnh hưởng của linh dị và tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn ngủi."
Khả năng thích ứng của Tôn Thụy rất cao, hắn biết trạng thái của mình hiện giờ như thế nào.
Có một cảm giác thoải mái không thể diễn tả bằng lời, hắn không cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực, chân... Tốt thật, hắn chỉ có một cái chân, một cái chân còn lại không thấy đâu, trừ việc đó ra những việc khác đều giống như một người bình thường, rõ ràng đây là chuyện không thể xảy ra.
Nếu nói những cảm giác này do hắn đang ở trong mộng thì mọi thứ mới hợp lý.
"Phần ý thức này có thể duy trì trong bao lâu?"
Dương Gian giờ mới đi tới hỏi.
Hắn cũng là dị loại, không lo bản thân bị nhiễm bệnh.
"Khó nói lắm, có lẽ là mười phút hoặc nửa giờ, nhưng cũng có thể là nửa ngày, phải xem tốc độ linh dị ăn mòn của cậu ta."
Dương Hiếu nói.
Dương Gian nhìn thoáng qua thân thể Tôn Thụy, nó không còn là cơ thể của người sống nữa, mà đã biến thành cái xác đang bốc mùi.
"Chỉ cần còn sống là được, còn lại con sẽ nghĩ cách."
Nói xong, quỷ ảnh cao lớn màu đen phía sau hắn chậm rãi đứng lên, đồng thời đi về phía thi thể Tôn Thụy.
"Dương Gian, không ngờ anh cũng ở đây." Sau khi Dương Gian tới gần, Tôn Thụy kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.