Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2346 - Chương 2346: Đồng Ý

Chương 2346: Đồng Ý

“Cảnh giới cao nhất của kiếm đạo là kiếm chém thân thể, tâm chém linh hồn…Rút kiếm phải tàn nhẫn, xuất kiếm phải chuẩn, nhưng để làm được điều này thì trong lòng nhất định phải không có tạp niệm.”

"Vài ngày nữa mình sẽ bỏ vai trò quản trị diễn đàn linh dị, bỏ manga anime, không uống sữa bò chỉ uống nước lọc, chỉ để có thể thực hiện bước đi mạnh mẽ nhất kia."

“Nhân sinh là quá trình tu hành, nhưng tại sao trong đầu mình luôn hiện lên hình ảnh của một người. Mình cứ tưởng Dương vô địch sẽ là kẻ thù cả đời của mình, nhưng kết quả không ngờ….”

“Không thể nào, vì đạt đến cảnh giới cao nhất của khí giới, cả đời Diệp mỗ này tránh xa sắc dục, có chỗ nào xảy ra vấn đề sao.”

Diệp Chân đang thiền định, trầm tư, hắn đã rút ra kinh nghiệm xương máu quyết định dấn thân vào con đường của một người đàn ông mạnh mẽ cô độc.

Nếu thực hiện được bước này, hắn tự tin có thể lấy lại danh tiếng vô địch.

Nhưng tại thời điểm này, phía sau tòa nhà vang lại vang lên tiếng chuông điện thoại, dù tiếng chuông không lớn nhưng người ta vẫn nghe loáng thoáng thấy giọng nói trong anime: Một bao gạo phải chống mấy tầng......

“Đám cấp dưới này chẳng được tích sự gì cả, muốn cho chúng nó biết cảm giác khổ sở như thế nào ghê, xem ra việc tu hành hôm nay chỉ có thể dừng ở đây, ngày mai Diệp - chan cũng phải cố lên nhé.”

Diệp Chân tự cổ vũ chính mình.

Hắn đứng lên, ánh sáng mặt trời trên đầu tan biến, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt.

Hôm nay thành phố Đại Hải nhiều mây.

Chỉ có nơi hắn đứng là ánh nắng chói chang quang mang vạn trượng.

“Mấy đứa không để tôi thư thái được chút à? Để ông chủ này nghỉ mấy ngày khó đến vậy sao? Còn muốn tăng lương thăng chức nữa không?”

Vừa nhận điện thoại, Diệp Chân đã xả một tràng.

“Sếp ơi, Dương Gian tìm ngài.”

Giọng nói của giám đốc vang lên từ đầu dây bên kia.

Thái độ cùng giọng điệu của Diệp Chân quay quắt 180 độ, hắn trầm giọng nói: "Thì ra Dương vô địch tìm tôi. Thật thú vị, thật thú vị, anh ta hẹn đánh nhau sao? Tuy tôi chưa thể nắm được bước mấu chốt kia nhưng tôi có hơn 60% nắm chắc sẽ chiến thắng. "

“Sếp, Dương Gian muốn tìm ngài hỗ trợ, chắc để ứng phó sự kiện thần linh dị đó, bên tôi đã lấy được một ít tin tình báo, dạo gần đây Dương Gian thường xuyên biến mất, hình như anh ta đang dính vào vụ dân quốc có liên quan tới buýt linh dị từ xưa rồi...”

Giám đốc nói.

Nhưng hắn chưa kịp nói xong Diệp Chân đã bật cười: "Hóa ra là nhờ tôi giúp đỡ. Được lắm được lắm, xem ra hắn vẫn công nhận thực lực của Diệp mỗ này. Vậy tôi chắc chắn phải giúp rồi, sao phải lo mấy cái chuyện từ dân quốc, hay xe bus linh tinh, cứ nói thời gian địa điểm cho tôi là được. Diệp mỗ đây lại sợ quỷ à?”

Giám đốc nói: “Địa điểm là thành phố Đại Hán, thành phố mà bệnh quỷ Tôn Thụy phụ trách, tôi đã gửi địa chỉ tọa độ sang di động của ngài. Vên Dương Gian vẫn đang chờ tôi hồi âm, cũng yêu cầu càng nhanh càng tốt. Tôi đã liên hệ chuyên cơ, hiện tại đang chuẩn bị cất cánh, tầm năm phút nữa nó sẽ đến vị trí của ngài, xin hãy chú ý.”

“Ngồi máy bay? Nếu hắn biết tôi ngồi máy bay chạy đến chi viện thì tôi bị cười thối mũi là cái chắc, còn nhớ Dương vô địch chạy tới thành phố Đại Đông đánh nhau như thế nào không?”

Diệp Chân nói.

“Đi bằng quỷ vực trong thời gian dài cũng không có lợi, thậm chí còn lỗ vốn.”

Giám đốc khuyên nhủ:

“Chuyên cơ của chúng ta có tốc độ rất nhanh, chắc chắn có thể bay đến thành phố Đại Hán trong vòng một giờ đồng hồ, a lô, sếp, anh còn nghe không, a lô…?”

“Haha, cuối cùng cũng đến phiên Diệp mỗ này lên sân khấu......”

Một tiếng cười lớn vang lên từ điện thoại, sau đó liền xảy ra tín hiệu quấy nhiễu, điện thoại bị ngắt kết nối.

Khóe miệng của giám đốc khẽ giật, hắn lập tức đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn về phía trang viên của Diệp Chân.

Quả nhiên, tầng mây nơi đó có một vết nứt xuất hiện, tầng mây bị xé toạc ra. Một mảnh ánh sáng mặt trời tràn ra và nó biến mất về phía bắc với tốc độ khó tin.

“Đúng là tùy hứng, học cái gì không học lại cố tình muốn học di chuyển bằng quỷ vực. Lãng phí quá, Dương Gian đã điên, anh ra cũng điên theo.”

Giám đốc càu nhàu phàn nàn.

Vì một khi đã hình thành thói quen thì rất khó bỏ, đến lúc đó tiêu hao đối với bản thân là cực lớn.

Dù Diệp Chân sẽ không khiến lệ quỷ nhưng nếu không cần thiết sử lực lượng linh dị này thì không dùng vẫn tốt hơn.

Ôm một bụng tức giận, giám đốc lại quay trở về bàn làm việc, hắn cầm lấy điện thoại liên hệ với Lý Dương: “Ông chủ chúng tôi đã xuất phát, ngài ấy sẽ tới thành phố Đại Hán trong thời gian ngắn nhất.”

“Tốt lắm, cứ vậy đi.”

Lý Dương xác nhận rồi lại cúp điện thoại.

Vào lúc này, Lý Dương, người đang ở tiểu khu Quan Giang thành phố Đại Xương lại một lần nữa thắp sáng tờ giấy đen.

Nhiệm vụ của hắn đã xong, bây giờ hắn cần trở lại bưu cục.

Chuyện xử lý bưu cục sẽ bắt đầu khi Diệp Chân đến, hắn cũng phải tham gia, không được chùn chân.

Bình Luận (0)
Comment