Dù người phụ trách của thành phố Đại Hán, Tôn Thụy đã biến mất nhiều ngày nhưng thành phố Đại Hán vẫn giữ được sự phồn hoa và yên ổn.
Nơi thành thị hoa lệ này chưa từng xuất hiện sự kiện linh dị nào cả.
Nhưng cũng không có nghĩa nơi này luôn trong tình trạng an toàn tuyệt đối.
Hiện giờ đang có một bưu cục quỷ dính líu rất nhiều thứ đang đứng trước nguy cơ mất kiểm soát, không giải quyết được vấn đề này, thành phố Đại Hán sẽ phải đối mặt với nguy cơ vô cùng lớn.
“Đây hửm?”
Đúng lúc này, một thanh niên tuấn tú khoảng chừng hai mươi tuổi đang đứng trên vỉa hè, hơi ngẩng đầu nhìn tòa nhà bỏ hoang từ lâu bên kia đường.
Không có ai gần đó, đây là khu vực bị phong tỏa.
Không có sự cho phép của Tôn Thụy, khu vực này vẫn bị sẽ phong tỏa.
Nhưng đây không phải vấn đề lớn đối với Diệp Chân, hắn xuất phát từ thành phố Đại Hải tới thành phố Đại Hán, đến đúng điểm hẹn bằng cách từ trên trời hạ xuống.
Nhưng hắn lại hơi bất ngờ khi tới nơi.
Diệp Chân không nhìn thấy bóng người nào quanh đây, thậm chí cả tòa nhà hoang tàn ở địa điểm đã thỏa thuận cũng trống không, hắn không thấy Dương Gian, cũng không thấy quỷ.
“Mình bị lừa à?”
Diệp Chân hơi cúi đầu tự hỏi.
“Không, không đúng, nơi này thực sự bị phong tỏa, hơn nữa phạm vi phong tỏa rất lớn, cho nên nơi này chắc chắn có sự kiện linh dị xảy ra, mình chỉ là tới đúng địa điểm, chứ chưa tới đúng vị trí.”
“Thú vị, mình hiểu được phần nào rồi.”
Diệp Chân đỡ lấy thanh trường kiếm trên thắt lưng, sau đó đi thẳng đến tòa nhà bỏ hoang trước mặt.
Không gian xung quanh bắt đầu biến dạng theo từng bước chân của hắn, cảnh vật gần đó biến mất, hắn tiến vào bên trong cấp độ sâu của quỷ vực ngay lập tức, hắn muốn dùng lực lượng linh dị để nhìn rõ hiện thực xung quanh.
Quả nhiên, cách này hiệu quả.
Bên trong cấp độ sâu Quỷ Vực, tòa nhà hoang phế trước mặt đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Một tòa nhà theo phong cách dân quốc hiện ra trước mặt hắn, hơn nữa tòa nhà này còn có dấu hiệu đang được sử dụng. Đèn neon sặc sỡ ở cửa nhấp nháy, một tấm biển có dòng chữ "bưu cục quỷ”
đặc biệt bắt mắt.
“Đúng là trò chơi giải mã vẫn không thể làm khó được Diệp mỗ này.”
Diệp Chân hài lòng gật đầu, hắn đi tới bưu cục quỷ.
Trực giác nói cho hắn, Dương Gian đang ở bên trong.
Ngay tại lúc này.
Dương Gian đang bình tĩnh đợi chờ trong bưu cục quỷ.
“Đội trưởng, tôi đã liên hệ với người trong diễn đàn linh dị, họ nói Diệp Chân đã xuất phát. Ước chừng một tiếng nữa hắn có thể đến thành phố Đại Hán, nhưng không loại trừ khả năng anh ta cho chúng ta leo cây.”
Sau khi Lý Dương kết thúc cuộc điện thoại, hắn quay lại bưu cục quỷ để thông báo tin tức.
Dương Gian tìm một vị trí để ngồi xuống nghỉ ngơi, thi thể của Tôn Thụy đứng sừng sững bên cạnh hắn.
Quỷ ảnh đang hỗ trợ áp chế lệ quỷ trong cơ thể Tôn Thụy, duy trì trạng thái cân bằng trong thời gian ngắn.
“Nếu Diệp Chân đã đồng ý rồi thì anh ta sẽ không nuốt lời đâu, dù sao diễn đàn linh dị vẫn cần mặt mũi, đương nhiên không thể làm loại chuyện lật lọng như vậy, kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Dương Gian nói.
“Không ai biết sẽ phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào khi xé nát thư tín màu đen. Chuyện này không thể so sánh với nhiệm vụ truyền tin được, nhiệm vụ truyền tin của bưu cục sẽ cho cơ hội sống sót, nhưng chắc chắn xé thư tín sẽ bị lệ quỷ tấn công, không xử lý được thì cả đoàn sẽ bị diệt ở chỗ này.”
Vương Dũng nói: “Độ nguy hiểm khi xé nát thư tín sẽ cao hơn việc truyền tin ít nhất mười lần, trước kia khi tôi vẫn làm truyền tin tôi đã thấy rất nhiều người thử rồi, trừ lần đầu tiên xé thư, thì lần thứ hai may mắn lắm chết chín còn một. Loại thư tín đặc thù như này sẽ có độ khó cao hơn.”
“Nhưng ai cũng hiểu lợi ích từ việc này, nếu có thể sống sót sau khi xé thư tương đương với việc hoàn thành nhiệm vụ truyền tin vô điều kiện. Còn lần này thành công sẽ có thể khai thông bế tắc ở tầng thứ năm, khi đó cho dù chúng ta không tham gia vào nhiệm vụ truyền tin cũng có thể bình yên vô sự.”
Chu Trạch cũng nói: “Đây có thể là cách duy nhất để thoát khỏi các quy tắc của bưu điện.”
“Có lẽ bưu điện gửi bức thư đen cho chúng ta không phải để chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mà muốn chúng ta đoàn kết cùng nhau xé lá thư liều chết một phen.”
Người lớn tuổi đầu trọc tên anh Long nói.
Người phụ nữ tên Chung Yến tò mò hỏi:
"Sao anh nghĩ như vậy?”
“Chắc tại tôi già rồi, người già rồi tư tưởng cũng sẽ thay đổi. Tôi cảm thấy người trẻ tuổi đoàn kết cùng nhau tốt hơn so với việc đấm đá lẫn nhau. Người trẻ có lẽ có thể sáng tạo một tương lai mới. Nếu phải chết trong lừa lọc âm mưu như này thì thật sự đáng tiếc.”
Anh Long bùi ngùi nói.
“Người quản lý bưu điện cũng nghĩ như vậy sao?”
Những người khác hơi trầm ngâm.
Ngay lúc cuộc thảo luận mới kết thúc, mọi người chuyển sang nói chuyện phiếm.
Đột nhiên.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo cánh cửa bưu điện đột nhiên mở ra, một luồng gió ầm ầm thổi tới, gió lớn đến nỗi khiến mọi người thể mở nổi mắt. Khi trận gió này qua đi, ánh sáng chói mắt trên bầu trời lại từ bên ngoài cửa lớn chiếu thẳng vào trong.
Mọi tối tăm, mơ hồ, nỗi phiền muộn như được xua tan.
Giờ khác này, bưu cục quỷ đầy bụi bặm lâu ngày đã được tắm mình dưới ánh nắng.
“Chuyện gì vậy, chói mắt quá.”
Có người nói.