Do đã quen làm việc trong tình trạng thiếu ánh sáng lâu ngày, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mạnh như thế sẽ khiến mắt nhiều người hơi khó chịu.
“Anh ta tới rồi.”
Dương Gian đang ngồi dựa vào trên vách tường lúc này chậm rãi mở mắt.
Quỷ Nhãn màu đỏ tươi không bị ánh nắng chói chang đó ảnh hưởng, nhìn thẳng hướng cửa vào.
Một bóng người đang đi từ xa tới gần xuất hiện trong tâm mắt của Quỷ Nhãn, đối phương giẫm lên ánh sáng sải bước về phía bưu cục quỷ.
"Kẻ yếu thì không có tư cách nhìn thẳng tôi.”
Một giọng nói quen thuộc lạnh lùng và ngạo mạn truyền tới.
“Dương vô địch, anh tinh mắt thật đó, biết cầu viện người mạnh nhất, đáp ứng lời mời của anh. Diệp mỗ tới rồi, cũng chỉ là một cái bưu cục quỷ bẩn thỉu mà thôi, tôi có thể huỷ nó trong phút chốc.”
Theo tiếng nói truyền tới, Diệp Chân bước vào bên trong bưu cục quỷ.
Cánh cửa đằng sau hắn dần dần đóng lại, ánh nắng chói chang chiếu cũng từ từ tan biến.
“Hắn không phải là sứ giả, lại có thể vận dụng lực lượng linh dị mạnh mẽ để xâm nhập vào bưu cục quỷ?”
Trong lòng Vương Dũng nhảy dựng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Không phải Sứ giả mà cũng có thể xông vào hả? Người này có lai lịch thế nào?”
Chu Trạch cũng chớp mắt đánh giá người vừa bước vào bưu cục quỷ này.
Những người khác cũng sôi nổi đánh giá Diệp Chân như thể gặp quỷ thật.
Trẻ tuổi, đẹp trai, giống như dạng con ông cháu cha ăn không ngồi rồi ra ngoài du lịch, trông không hề giống người trong giới linh dị chút nào. Tuy nhiên lại có một thanh trường kiếm treo bên hông rất tinh xảo giống như một món đồ mỹ nghệ.
Nhưng với tư cách là những sứ giả, họ lại không nghĩ đó chỉ là một món đồ mỹ nghệ, mà có lẽ là một món vũ khí linh dị.
“Anh tới rất nhanh. Từ lúc điện thoại đến bây giờ mới hai mươi phút trôi qua, thành phố Đại Hải cách nơi này 800km, không có bất kì phương tiện nào có thể đưa anh đến đây trong khoảng thời gian đó được, nên anh dùng quỷ vực tới đây phải không?”
Dương Gian chậm rãi đứng dậy.
Diệp Chân cười nhẹ: "Chút lòng thành thôi, chỉ cần Diệp mỗ tôi muốn, không có nơi nào tôi không tới được.”
Hai người đã chia tay nhau tại sự kiện Phúc Thọ Viên ở thành phố Đại Hải lần trước và hôm nay họ đã gặp lại nhau tại bưu cục quỷ nhỏ này.
Nhưng lần này, thái độ cùa Diệp Chân không còn giương cung bạt kiếm như lúc trước nữa, mà tỏ ra rất ôn hòa.
Xem ra trước kia đánh một trận là rất cần thiết. “Lần này tôi muốn xử lý bưu cục quỷ, để ngừa bất trắc cho nên tôi tìm anh tới đây hỗ trợ, thuận tiện giải quyết món nợ của anh với tôi, vì thế hôm nay việc công xử lý theo phép công.”
Dương Gian nói.
Diệp Chân nói: “Việc công xử theo phép công? Tiếc thật, hiếm lắm mới được gặp mặt, tôi còn muốn tìm anh thảo luận một chút, gần đây tôi có tiến bộ rồi, có lẽ có thể thắng được anh, một lần nữa đoạt lại chức vô địch.”
Chức vô địch? Con mẹ nó ai mà để ý đến cái xưng hô khỉ gió đó chứ, hơn nữa lại còn đặt loạn biệt danh cho người ta như vậy không phải hơi quá đáng rồi sao? Dương Gian không nhịn được khẽ cười.
“Tuy nhiên nếu là việc công xử theo phép công, như vậy lần thảo luận này đành tạm hoãn vậy, chờ tôi tìm ra bước cuối cùng rồi chúng ta lại đánh giá cũng không muộn. Nói đi, lần này cần xử lý dạng quỷ gì? Có Diệp mỗ tôi ở đây mấy người kém cỏi kia cứ dẹp vào một bên là được rồi.”
Diệp Chân phất phất tay giống như muốn đuổi rác rưởi, định đuổi toàn bộ sứ giả tầng năm đi. Những sứ giả tầng năm thấy thái độ của hắn như thế thì khó chịu vô cùng.
Họ có thể tới tầng năm truyền tin đương nhiên không tầm thường, bị người chỉ thẳng mặt mắng như vậy chắc chắn sẽ không vui.
“Không biết tại sao tôi lại muốn đánh gã một trận.”
Chu Trạch không nhịn được oán giận nói một câu.
“Anh đánh không lại gã.”
Lý Dương bình tĩnh nói ra sự thật.
Diệp Chân nghe được lại haha cười: “Thanh niên có gan thật, tuy tôi đã mất đi ngôi vị số một nhưng tôi vẫn tự tin mình là vô địch, muốn đánh nhau với tôi hả, lúc nào tôi cũng tiếp. Yên tâm, Diệp mỗ đây sẽ thủ hạ lưu tình khi đối phó với nhân vật nhỏ bé như cậu. Dù sao thì người lớn đâu thể đánh nhau nghiêm túc với trẻ con được chứ.”
Rõ ràng hắn ta mới ngoài hai mươi tuổi, chỉ lớn hơn Dương Gian một chút, còn lại thì nhỏ hơn những người trước mặt này, nhưng điệu bộ của hắn ta lại làm ra vẻ như một người trưởng thành, một bậc tiền bối.
Vẻ mặt Chu Trạch khẽ biến, không trả lời.
Hắn đã không còn ở cái độ tuổi dễ xúc động nữa, lúc nãy hắn không quen nên mới buột miệng nói một câu, đương nhiên không có ý đánh nhau với Diệp Chân.
“Đừng nhiều lời, anh cứ kiêu ngạo như vậy thì hôm nay sẽ chết ở chỗ này thôi, nơi này không có đơn giản như anh tưởng đâu.”
Dương Gian nhìn chằm chằm Diệp Chân nhắc nhở một câu.
Diệp Chân không cười cợt nữa, hắn nói: “Anh sợ sao? Nhưng Diệp mỗ tôi không sợ, nếu có thể thắng thì đương nhiên không sợ, nhưng nếu không thể thắng thì cùng lắm chấp nhận cái chết mà thôi. Mà Diệp Chân sẽ không chết, từ trong nghịch cảnh quật khởi, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, tiến thẳng đến đỉnh mạnh nhất.”