"Nỗi sợ hãi không chẳng là gì ngoài nguồn lực cho việc bất khả chiến bại.”
Dương Gian không muốn cùng người này nói chuyện, hắn cảm giác chỉ số thông minh của mình bị xúc phạm, nếu có thể hắn thật muốn cho quỷ đồng giao lưu với Diệp Chân.
"Đến lúc bắt đầu rồi.”
Hắn không lãng phí thời gian nữa, ra hiệu cho những người khác chuẩn bị.
Thi thể Tôn Duệ chuyển động, quỷ ảnh khống chế thi thể Tôn Duệ đi tới, Dương Gian cũng lấy ra bức thư tín màu đen đưa vào tay Tôn Duệ.
Những người khác nhìn thấy vậy, ai ai cũng nghiêm túc.
Họ đã chuẩn bị từ lâu và giờ họ chỉ chờ mọi thứ bắt đầu.
Dưới con mắt của mọi người, cơ thể Tôn Duệ bình tĩnh cùng tự nhiên xé bức thư đen sau khi nhận nó.
Dường như có một loại lực lượng linh dị nào đó khiến bức thư màu đen không bị hư hại dù đã qua mười năm, lúc thư bị xé dường như lực lượng linh dị kia cũng tiêu tan, bức thư màu đen bị ôxy hóa thành vụn giấy, bột phấn rơi xuống mặt đất.
Thư tín màu đen biến mất.
Nhưng tương ứng, lời nguyền của bưu cục cũng sắp đến.
"Bùm! Bùm! Bùm!”
Ngay khoảnh khắc bức thư tín bị xé nát, chuyện quỷ dị đã xảy ra, cùng với từng tiếng vang lớn, những bóng đèn vàng trong bưu cục lần lượt phát nổ, sau khi đèn ở tầng một nổ tung là tiếng bóng đèn nổ trên tầng hai của bưu điện.
Tầng ba, tầng bốn, tầng năm... và cả những nơi không xác định.
Tất cả các ánh đèn nổ tung vào lúc này.
Mặc dù bên ngoài là ban ngày, nhưng lúc này bưu điện đã chìm vào bóng tối trong nháy mắt.
Bóng tối ập tới với mọi người một cách bất ngờ.
Dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng sự thay đổi đột ngột vẫn khiến trái tim họ như co rút lại.
“Diệp mỗ đây tỏa sáng muôn phương, có lí nào lại để bóng tối bao phủ?”
Sau khi bóng tối bao trùm, Diệp Chân đột nhiên hừ một tiếng rồi tiến lên phía trước một bước.
Cửa bưu cục đột nhiên bị đẩy ra, một tia nắng chiếu vào.
Nhưng mà ngay sau đó, một cỗ lực lượng linh dị mạnh mẽ hơn xuất hiện, cửa lại “rầm” một tiếng đóng lại một lần nữa. Sau đó có một hình bóng quỷ dị đứng sừng sững ở bên ngoài bưu điện, dường như muốn chặn kín cánh cửa lại.
“Nà ní (cái gì) ?”
Diệp Chân mở to mắt.
…
Khi nhìn thấy cánh cửa của bưu điện đột nhiên đóng thì Diệp Chân hơi giật mình.
Cửa của bưu điện không được làm hoàn toàn từ gỗ, ở giữa cánh cửa có một vài tấm kính. Lúc này nhìn qua những tấm kính đó thì có thể thấy rõ một bóng dáng kỳ lạ đang ngăn cánh cửa mở ra.
Bóng dáng kỳ lạ ấy quả thật rất giống với quỷ chắn cửa mà Lý Dương khống chế.
Tình hình bây giờ không đơn giản.
Phía sau cánh cửa của bưu điện cũng không phải chỉ có một hình bóng, sau đó lần lượt đã xuất hiện hình bóng thứ hai, rồi thứ ba.... Những hình bóng này tập trung lại với nhau, nhìn giống như một bức tường màu đen đang chắn kín toàn bộ cánh cửa vậy.
Dường như bên ngoài bưu điện có lệ quỷ…
Điều kinh khủng nhất là lúc này cánh cửa bắt đầu rung động dữ dội, như bị một sức mạnh khổng lồ nào đó tác động vào vậy. Cánh cửa biến dạng rồi nứt ra, phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
"Những con quỷ này không phải đến để chắn cửa, chúng muốn xông từ bên ngoài vào để giết chúng ta."
Không biết là ai đột nhiên hô một câu như vậy.
Ngay khi người đó vừa dứt lời, mọi người lập tức lạnh sống lưng.
Vì lúc này họ đều đang ở đại sảnh tầng một của bưu điện, chỉ cách cánh cửa khoảng mấy mét. Với khoảng cách này, nếu lệ quỷ phá được cửa rồi xông vào sẽ là một mối đe dọa rất lớn đối với tất cả những người đang có mặt ở đây. Hơn nữa hiện tại còn chưa biết có bao nhiêu lệ quỷ bên ngoài cửa nữa.
"Không thể để cánh cửa bị phá, chúng ta sẽ không thể đồng thời đối mặt với lệ quỷ ở cả bên trong bưu điện lẫn bên ngoài bưu điện được."
Dương Gian trầm giọng nói.
"Để tôi đi chắn cửa."
Lý Dương không nhiều lời, hắn lập tức chạy tới cánh cửa sau đó đứng chặn ở trước cửa.
Cánh cửa đã không còn rung chuyển dữ dội nữa, đồng thời tốc độ cánh cửa rạn nứt cũng dừng lại, dù vẫn phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt, nhưng đã không có xu hướng vỡ vụn ra nữa.
Chỉ là hiện tại Lý Dương đang khống chế hai lệ quỷ, lại thêm trước đó đã sử dụng sức mạnh linh dị khá nhiều lần nên trạng thái hiện tại của hắn không được tốt cho lắm.
Sắc mặt hắn cực xấu, trên cơ thể xuất hiện rõ ràng những dấu hiệu bị lệ quỷ ăn mòn, cả người giống như một cái xác khô, không còn một giọt máu, thậm chí trên mặt còn có từng mảng da bị thối rữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục.
"Để tôi lên giúp anh ta."
Chu Trạch lên tiếng.
"Tôi cũng đi."
Người phụ nữ tên Chung Yến và tên đầu trọc tên Long ca cũng lập tức di chuyển.
Họ biết rất rõ thực lực của bản thân, với thực lực này mà muốn chặn lại hoàn toàn tất cả các đòn tấn công của lệ quỷ là điều không thực tế. Vậy nên họ chỉ xử lý nhóm yếu mà thôi, còn nhóm nguy hiểm thì chỉ có thể giao phó cho Dương Gian và Diệp Chân.
"Các người chắn cửa làm gì? Đang khinh thường tôi? Mở cửa ra cho những con quỷ kia vào đi, hôm nay tôi muốn đánh đủ mười con."
Diệp Chân không nhịn nổi nữa, hắn rục rịch muốn động thủ.
"Tiết kiệm chút sức lực đi. Mối đe dọa thực sự không phải là đám lệ quỷ bên ngoài bưu điện đâu. Lệ quỷ ở bên trong bưu điện này mới là thứ đang quan tâm."
Dương Gian nghiêm túc nói:
"Để họ chắn cửa, chúng ta đi ứng phó với đám lệ quỷ bên trong bưu điện, nhiệm vụ của cậu chính là hỗ trợ chúng tôi chống đỡ qua lần tấn công này của lệ quỷ là được, cố gắng càng ít người chết thì càng tốt.”