Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2350 - Chương 2350: Bốc Đồng

Chương 2350: Bốc Đồng

"Chỉ cần chống đỡ được một thời gian thì sự kiện linh dị này sẽ kết thúc. Sau đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường."

Diệp Chân lại nói:

"Dương Vô Địch, anh nhỏ mọn quá đấy. Chỉ đứng một chỗ chịu đánh thì hoàn toàn không phải là phong cách của tôi. Nếu mấy con quỷ kia dám xuất hiện, tôi sẽ đánh cho bọn chúng không ngóc đầu lên được. Hay là tôi với anh liên thủ lại, giết lên tầng trên, một trận giải quyết tất cả, chẳng phải như vậy rất sung sướng hay sao?"

Nói xong thì hắn nở một nụ cười, trong tay đã cầm một thanh trường kiếm, hắn nóng lòng muốn thử độ sắc bén của thanh kiếm này.

"Tính cách bốc đồng như vậy sẽ khiến cậu chết rất nhanh đấy. Sống qua hôm nay rồi lại nói. Vương Dũng, đón lấy.”

Lúc này Dương Gian ném một cái xẻng khá cũ kỳ, dính đầy bùn đất cho Vương Dũng.

Vương Dũng đưa tay đón lấy, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu để tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

Hiện tại, quả thật hắn rất cần vật phẩm linh dị này.

Mà việc Dương Gian dám giao thứ này cho hắn đã chứng tỏ đội trưởng Dương Gian này vẫn rất đáng tin cậy, ít nhất là vào lúc mấu chốt thì sẽ lấy đại cục làm trọng, không vì những ân oán trước đây mà sinh lòng ngăn cách.

"Cùng lắm là chết thôi mà, sao phải sợ?"

Diệp Chân chăm chú nhìn hắn:

"Dương Vô Địch, chúng ta có nên cược xem ai sẽ giết đến tầng cao nhất trước hay không? Nếu tôi thắng thì sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất."

"Đừng lên tầng, cứ ở đây chờ quỷ tấn công đi. Mục đích hàng đầu là đảm bảo không bị quỷ giết chết. Nếu cậu ta mà chết thì coi như lần hành động này hoàn toàn thất bại."

Dương Gian chỉ vào Tôn Thụy đang đứng bên cạnh, nói.

Lúc này Tôn Thụy đã xé nát bức thư màu đen rồi, vậy nên hắn là người chịu trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ đưa thư, chỉ cần hắn còn sống thì sẽ có thể trở thành người quản lý của bưu điện.

"Hóa ra không phải đến để bắt quỷ, mà là đến để bảo vệ người này. Bình thường tôi tung hoanh khắp thiên hạ, độc nhất vô nhị, không có đối thủ, vậy mà hôm nay lại trở thành một tên vệ sĩ. Nếu không phải vì nể mặt Dương Vô Địch thì tôi sẽ không bao giờ làm mấy chuyện ngu ngốc này. Dù sao thì kẻ yếu nên chết hết đi, thế giới này chỉ nên có kẻ mạnh thôi.”

Diệp Chân khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng sau đó hắn lại chuyển đề tài:

"Nhưng tôi cũng cảm thấy khá hứng thú với nơi này. Ở đây rất có tính thách thức. Có không nhiều nơi có thể khiến cho tôi hứng thú như thế này, mong là bọn chúng sẽ không làm cho tôi cảm thấy thất vọng."

Hắn nói rất nhiều, giọng điệu thể hiện cảm xúc muốn một lần bị đánh bại, muốn gặp được đối thủ khó nhằn.

Mấy người đưa tin đang phụ trách chắn cửa nghe thấy những lời này thì nhất thời không biết phải nói gì, Diệp Chân giống như một đứa trẻ đang khoác lác vậy, khiến cho người ta cảm thấy không thể nào tin tưởng được.

Nhưng dù cảm thấy như vậy thì họ vẫn tin Diệp Chân có bản lĩnh thật sự.

Dù sao, trong hoàn cảnh này, nếu đổi lại là một người bình thường thì e rằng sẽ chẳng còn tâm tư đâu mà khoe khoang, khoác lác nữa, có khi đã bị dọa sợ run lẩy bẩy, khóc lóc tháo chạy rồi.

Lúc này Dương Gian đã mở Quỷ Nhãn ra, với Quỷ Nhãn thì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ nhưng lại không thể sử dụng Quỷ Vực. Bởi vì hiện tại Quỷ Vực không thích hợp để sử dụng bên trong bưu điện, nhỡ đâu Quỷ Vực ảnh hưởng lẫn nhau, dẫn tới việc linh dị xâm nhập vào thế giới hiện thực thì rắc rối to.

Bên ngoài còn là thành phố Đại Hán nữa.

Mặc dù bên ngoài đã đươc phong tỏa, thế nhưng quỷ lại rất hay đi lang thang.

"Tới rồi."

Bỗng dưng mí mắt Dương Gian nháy liên tục, hắn nghe được một loạt tiếng vang dồn dập, giống như có thứ gì đó đang chạy xuống dưới tầng, cầu thang gỗ cũng đang rung động kịch liệt.

"Quỷ tới rồi sao?"

Vẻ mặt Vương Dũng lập tức thay đổi, vì ở trong bóng tối nên hắn không thể nhìn rõ, nhưng hắn có thể cảm nhận được có một con lệ quỷ đang chạy đến rất nhanh.

Cảm giác này làm hắn sởn cả tóc gáy, nổi hết da gà, trong lòng vô cùng lo lắng, theo bản năng muốn xoay người bỏ chạy.

Những người đưa tin khác cũng không khỏi căng thẳng, cả người căng cứng lại.

Họ phụ trách chắn cửa, không có thời gian để lo những nơi khác, chỉ có thể trông mong vào Dương Gian, Diệp Chân, Vương Dũng và người đàn ông tên Tôn Thụy kia có thể đối phó được với đám lệ quỷ ở bên trong bưu điện.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng bước chân đi xuống dưới tầng ngày càng dồn dập, âm thanh truyền từ xa đến gần, bọn chúng chuẩn bị xuống đến tầng một.

Rất nhanh, trên cầu thang tầng một bỗng xuất hiện một đôi chân trần, đôi chân trần kia có màu tro tàn, lạnh lẽo và cứng ngắc, giống như một xác chết. Nhưng kỳ lạ là trên cầu thang chỉ có duy nhất một đôi chân người chết, không còn thứ gì khác, không nhìn thấy thân cũng chẳng nhìn thấy đầu đâu.

Đôi chân kia không hề dừng lại, vẫn đang chạy thục mạng tới.

Tình huống không hợp với lẽ thường này khiến Dương Gian cảnh giác.

Trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ rằng tuyệt đối không thể để con quỷ này tới gần.

"Động thủ."

Dương Gian cảm thấy con quỷ này đã để ý tới họ, nếu không thì nó sẽ không bao giờ chạy đến nhanh như vậy, có lẽ hơn một nửa trong số bọn họ phù hợp với quy luật giết người của con quỷ này.

Hiện tại đã không còn thời gian để phân tích quy luật giết người nữa.

Họ nhất định phải cố gắng chống đỡ lại đòn tấn công của lệ quỷ.

Bình Luận (0)
Comment