Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2351 - Chương 2351: Đối Kháng Lệ Quỷ

Chương 2351: Đối kháng lệ quỷ

Dương Gian nắm chặt trường thương lạnh lẽo trong tay.

Đột nhiên, quỷ nhãn của hắn chuyển động, nhìn chằm chằm vào đôi bàn chân người chết đang nhanh chóng chạy tới kia.

Một luồng sáng màu đỏ xuất hiện, nháy mắt bao trùm toàn bộ phía trước.

Tầng sáu của quỷ vực được mở ra, không cho lệ quỷ kia có bất kỳ cơ hội giết người nào.

Bên trong tầng sáu của quỷ vực, đôi chân người chết kia ngừng lại, không tiếp tục đi về phía trước, dường như tất cả mọi thứ đều dừng lại.

Nhưng một giây sau mọi thứ đều trở lại bình thường.

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, một trường thương bị nứt đâm xuyên qua đôi chân người chết kia rồi ghim nó trên mặt đất.

"Thành công."

Vương Dũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm nhận được mối đe dọa to lớn đã biến mất, nhưng trên trán vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Con quỷ này rất hung dữ.

Nếu không giải quyết được thì có thể sẽ có người phải chết.

Hắn nhìn về phía Dương Gian, không khỏi thầm khâm phục trong lòng.

Trong nháy mắt có thể xử lý một con lệ quỷ có tính đe dọa cao như vậy đã khiến cho lòng tin của mọi người với hắn tăng lên rất nhiều.

"Tôi còn chưa ra tay mà. Này, tôi còn chưa ra tay đâu, vừa rồi tôi đã chuẩn bị kỳ càng rồi, định chờ con quỷ kia chạy tới. Anh không nói câu nào đã giết nó thế này thì còn gì hay nữa."

Lúc này Diệp Chân đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất thủ, nhưng không ngờ Dương Gian lại ra tay trước.

Vừa ra tay là con quỷ đã bị xử lý trong nháy mắt luôn rồi.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Hắn đến để tiếp viện, chứ không phải đến để xem trò vui.

"Không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao cũng không ai có thể biết chắc được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi con quỷ kia tới gần, vậy nên nhất định phải xử lý ngay lập tức..."

Dương Gian lạnh lùng nói, trong bóng tối, đôi mắt của hắn phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, cực kỳ bắt mắt.

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong thì trong đại sảnh tầng một đột nhiên truyền đến một tiếng khóc, không, chính xác thì đó không phải là tiếng khóc, mà là tiếng nức nở của một đứa trẻ.

Âm thanh đó phát ra từ một góc không xa.

Tiếng khóc càng lúc càng gần, từ từ tiến sát tới chỗ bọn họ đang đứng.

"Con quỷ thứ hai sao? Sao nó lại tới nhanh như vậy."

Dương Gian nhíu mày

Bình thường khi xé nát một bức thư thì sẽ chỉ xuất hiện một con quỷ mà thôi, chỉ cần có thể chống đỡ được thì sẽ không sao, nhưng có vẻ bức thư màu đen này không giống như vậy.

Vừa mới xử lý xong con quỷ thứ nhất thì con quỷ thứ hai đã xuất hiện.

"Con này để ta xử lý."

Diệp Chân cảm thấy bây giờ mà hắn không thể hiện thực lực mạnh mẽ của mình thì hắn sẽ trở thành một trò cười.

Ở đây có rất nhiều người đang nhìn, nhỡ đâu bị truyền ra ngoài thì mặt mũi của hắn vứt đi đâu?

Tiếng nức nở mơ hồ, không cố định, giống như đang vang lên ngay bên tai mỗi người, nhưng lại không thể xác định được vị trí chính xác của nó, khiến cho người ta có cảm giác như chỗ nào cũng có quỷ.

"Tìm được mày rồi, con quỷ này."

Bỗng Diệp Chân hét lớn một tiếng, trong nháy mắt hắn đã thay đổi vị trí, vốn dĩ đang đứng ở phía trước thì lúc này đã xuất hiện ở bên phải.

Lúc này Quỷ Nhãn của Dương Gian cũng phát hiện ra.

Không biết từ khi nào, có một đứa bé ngồi xổm trên quầy lễ tân ở đại sảnh tầng một, quay lưng về phía tất cả người, vùi đầu nức nở. Không, đây chẳng qua là trông giống một đứa bé mà thôi. Dưới cái nhìn của Quỷ Nhãn, bàn tay của đứa bé kia tương đối lớn, có rất nhiều nếp nhăn, vừa đen vừa bẩn, giống như tay của một người trưởng thành.

Diệp Chân xuất hiện ở sau lưng con lệ quỷ kia.

Việc hắn đột nhiên xuất hiện dường như đã kích hoạt quy luật giết người của lệ qủy kia, lúc này tiếng nức nở của lệ quỷ dừng lại, mà thay vào đó lại là một tiếng cười quái dị, sau đó nó đột nhiên đứng dậy, xoay người lại.

"Giả thần giả quỷ, ta sẽ đánh chết mày.”

Cách Diệp Chân động thủ vừa nhanh vừa hung ác, hắn đánh ra một đấm.

Con lệ quỷ kia vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một đấm làm cho xẹp đầu, sau đó cơ thể nhỏ bé bị đập bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, đến nỗi tường cũng bị lõm vào một chút.

Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Vì để phá hoại bưu điện quỷ thì chỉ có sức mạnh linh dị mới có thể làm được.

Con quỷ bị lọt thỏm vào trong bức tường, không rơi xuống, không động đậy, cũng không tiếp tục nức nở, giống như đang ngủ say.

Đã giải quyết xong rồi sao?

Dù những người khác không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được đại khái tình huống vừa mới xảy ra, trong lòng họ đều đang cực kỳ khiếp sợ.

"Lệ quỷ đáng sợ như vậy mà không thể chịu nổi một đòn tấn công của Diệp Chân sao? Vừa rồi Dương Gian cũng như thế này à?"

"Thật là đáng sợ, mấy người này rốt cuộc là người như thế nào vậy?"

"Nếu họ giỏi như vậy, có lẽ hôm nay thật sự có thể san bằng bưu điện quỷ?"

Lúc này họ cực kỳ tự tin, thậm chí còn có chút vui sướng.

"Còn con quỷ nào nữa không?"

Diệp Chân đứng bất động, lạnh lùng nói.

Bình Luận (0)
Comment