Lúc này Dương Gian cũng bước tới, thu hồi trường thương sau đó hắn nhìn chằm chằm vào hai chân của lệ quỷ bị trường thương đâm xuyên rồi nhíu mày, tự hỏi rằng nên nhốt nó lại hay là để Lý Dương ném vào trong quỷ môn đây.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì lại có một chuyện kỳ lạ phát sinh.
Có một thứ gì đó rơi xuống sân vườn của tầng một.
Quỷ nhãn của Dương Gian quan sát, sau đó phát hiện rằng đó thật ra là một tờ giấy màu đen, chắc hẳn là giấy viết thư, trông nó giống hệt giấy viết thư trong tay người đưa tin, nhưng lúc này số lượng giấy viết thư rơi xuống lại nhiều như mưa, nhanh chóng phủ kín mặt đất tầng một.
Không chỉ có vậy, trên cầu thang gỗ cũ kỹ lại xuất hiện tiếng động.
Có tiếng bước chân vang lên từ tầng trên.
Chỉ là lần này âm thanh có vẻ cực kì nặng nề cùng ngột ngạt, một người nào đó đang từng bước đi xuống, không nhanh không chậm.
"Tới thật đúng lúc."
Diệp Chân cười lớn, sau đó đi đến sân vườn, hắn không thèm nhìn những tờ giấy viết thư trải đầy trên mặt đất kia mà chỉ muốn đối mặt trực tiếp với lệ quỷ để thể hiện phong thái vô địch của mình.
Nhưng một giây sau, Diệp Chân bị hụt chân, mặt đất đột nhiên biến mất. Hắn chỉ kịp hô lên một tiếng rồi sau đó rơi vào trong đống giấy viết thư màu đen trải đầy mặt đất kia.
Đống giấy viết thư đen này giống như bèo nổi trên mặt nước, che đậy một vực sâu ở phía dưới, khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ và hồi hộp.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Vẻ mặt Dương Gian thay đổi, Quỷ Nhãn của hắn nhìn sang nhưng lại không thể tìm thấy chút manh mối nào. Đống giấy viết thư này quá dày, tầm nhìn của Quỷ Nhãn bị cản trở nên không thể nào xác định được phía dưới đống giấy viết thư kia có thứ gì.
"Cái này..."
Vương Dũng cũng cảm giác được Diệp Chân đột nhiên thất thủ.
"Không cần để ý, tên này không chết được đâu, chỉ sợ ở sân vườn lại có một con lệ quỷ đáng sợ khác. Cứ để Diệp Chân đi đối phó, ít nhất cũng có thể cầm chân nó, chúng ta còn có mục tiêu khác."
Dương Gian không quá để ý, hắn lập tức thu hồi ánh mắt.
Lúc này ở trên cầu thang có một lão già vô hồn, trên người đầy những mảng da thối rữa đang từng bước từng bước đi xuống.
Hơi thở nặng nề cùng lạnh lẽo của lão khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
"Là quỷ mở cửa lang thang trong bưu điện vào ban đêm..."
Dương Gian nheo mắt lại.
Hắn không xa lạ gì với con quỷ này.
Hắn đã gặp nó hai lần.
Con quỷ này có hai quy luật giết người, một là giết khi mở cửa, thứ hai là giết khi tắt đèn.
Một khi kích hoạt thì sẽ bị giết chết, không có bất kỳ nguyên tắc nào.
Nhưng hiện tại, ánh đèn bên trong bưu điện đều biến mất, không có ánh đèn thì cũng đồng nghĩa với việc không thể nào tắt đèn, mà nơi này cũng không có cửa, vì vậy theo lý thuyết thì họ không thỏa mãn được quy luật giết người của con quỷ này mới đúng.
Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả.
Vì thông tin mà Dương Gian nắm giữ cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.
"Con quỷ này cũng rất đáng sợ, cách tốt nhất bây giờ chính là tách nó ra, không cho nó cơ hội giết người."
Dương Gian thầm nói.
Từng con từng con lệ quỷ lần lượt xuất hiện trong bưu điện, hơn nữa con nào con nấy đều vô cùng đáng sợ. Dù đến nay vẫn chưa có ai bị giết do Dương Gian và Diệp Chân liên thủ với nhau, nhưng mà tình thế trước mắt đã thay đổi. Tên Diệp Chân này tương đối cứng đầu, hắn đã tự mình rời khỏi đại sảnh, chủ động muốn đối phó với lệ quỷ.
Kết quả là đã mất tích.
Cả người Diệp Chân rơi vào đống giấy viết thư màu đen trải đầy trên mặt đất kia, biến mất không thấy tăm hơi.
Đồng thời, trong bưu điện cũng xuất hiện một con lệ quỷ lang thang được gọi là quỷ mở cửa.
Đó là một xác chết vô hồn, mặc một chiếc áo choàng dài, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối, có lẽ là đã chết từ rất lâu. Lúc này nó đi đi lại lại một cách kỳ lạ bên trong bưu điện, chầm chậm đi từ tầng trên xuống đại sảnh tầng một của bưu điện.
Dương Gian suy đoán rằng con quỷ mở cửa này với quỷ gõ cửa kia là hai con lệ quỷ do cùng một người khống chế, nhưng vì lý do nào đó mà con quỷ này đã bị tách khỏi con còn lại, nếu không thì cực kì khó đối phó.
"Nó đi lang thang không mục đích ở đây hay đã để ý đến người nào trong số chúng ta rồi?”
Lúc này Dương Gian nhìn chằm chằm lệ quỷ kia, nắm chặt trường thương trong tay, hắn đã sẵn sàng xuất thủ giết lệ quỷ này.
Chỉ là.... Hiện tại quỷ ảnh vẫn còn ở trong cơ thể Tôn Thụy để giúp hắn áp chế lệ quỷ khôi phục, nếu như lúc này sử dụng quỷ ảnh thì không biết liệu có ảnh hưởng gì tới Tôn Thụy không?
Hiện tại hắn không thể chết.
Nếu Tôn Thụy chết thì tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Dương Gian kìm nén những cảm xúc trong lòng, hắn quyết định không động thủ, thay vào đó hắn dự định sẽ quan sát tình hình trước rồi mới phản kích.