Nhưng ngay sau đó cảm giác âm hàn trên người Diệp Chân nhanh chóng tiêu tán, nhiệt độ cơ thể khôi phục, dấu hiệu sinh mệnh trở lại, nhưng chưa tới một giây, tình huống lại chuyển biến xấu, hắn lại chết đi... Tình trạng này lặp đi lặp lại liên tục năm sáu lần.
Cuối cùng Diệp Chân mới hét lớn một tiếng: “Nguyền rủa hèn mọn này mà cũng đòi giết Diệp mỗ?”
Tất cả giấy viết thư mang theo nguyền rủa rơi xuống trên mặt đất rồi nhanh chóng biến mất, giống như nó đã mất đi sự hỗ trợ của lực lượng linh dị, trực tiếp biến thành bụi mịn.
Không có giấy viết thư che kín, phần da thịt lộ ra dưới một lỗ hổng nham nhở.
Đó là cơ thể ban đầu của thi thể.
Thi thể tái nhợt không chút huyết sắc như đã bị rút hết máu, nhưng làn da vẫn đàn hồi giống vừa mới chết. Ngoài ra có thể thông qua một số đặc trưng cơ bản mà phán đoán được thi thể này từng là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
“Nên đánh.”
Khi đối mặt với thi thể này, Diệp Chân không nói hai lời một chân đạp lên trên thi thể sau đó nện một cú đấm xuống dưới.
Thi thể rung chuyển dữ dội, mặt đất xung quanh bắt đầu rạn nứt và vách tường dần sụp đổ.
Lại tung thêm một đấm.
Trần nhà rung lên, rơi xuống, thậm chí trên đỉnh đầu đã xuất hiện chút ánh sáng, không gian linh dị nơi đây đã chịu quấy nhiễu không thể tiếp tục duy trì.
“Thực sự do thứ này gây ra.”
Diệp Chân tiếp tục xả giận, thi thể nữ bị hắn đấm tới mức bắt đầu biến dạng méo mó.
Cùng lúc đó không gian linh dị cũng nhanh chóng bị bóp méo rồi biến mất, cuối cùng hiện tượng linh dị đã kết thúc, hắn đã quay lại hiện thực, vẫn ở tầng một của bưu điện.
Diệp Chân vẫn đứng ở giếng trời, nhưng lại có sự xuất hiện kèm theo của thi thể phụ nữ được bao phủ bởi giấy viết thư màu đen. Cả hai đột ngột xuất hiện lên trước mắt người khác.
“Trở lại rồi sao?”
Quỷ nhãn của Dương Gian khẽ đảo, hắn nhìn thấy Diệp Chân bất ngờ hiện lên với đống giấy màu đen, hiển nhiên thằng cha này không sao cả, an toàn quay trở lại, chẳng qua dưới chân hắn lại có thêm một con lệ quỷ đã biến dạng hoàn toàn.
Từ từ.
Không đúng.
Bỗng dưng, khi giấy viết thư màu đen bao phủ thi thể nữ ngày càng ít đi, hình ảnh thi thể nữ cũng dần hiện rõ.
Đó là một thi thể nữ không có cánh tay, chỉ để lại hai vết cắt phần bả vai, thân thể tàn tật không đầy đủ.
Bên cạnh đó, thi thể nữ cũng không có đầu.
Chiếc đầu ban đầu do từng giấy viết thư màu đen tạo thành.
Từ từ, thi thể nữ này cũng không có hai chân…
“Có phải phần thân trong tủ kính của thi thể cần ghép hay không?”
Dương Gian lập tức nhớ lại thi thể nữ trong tủ kính có đầu, tay, chân nhưng thiếu thân, thiếu đùi nên không thể ghép lại hoàn toàn.
Nếu đã tìm thấy được thân thể, vậy thì cái chân còn lại chắc ở phòng 501 trên tầng năm.
"Chẳng trách trước giờ chưa có ai tìm được toàn bộ thi thể người phụ nữ. Hóa ra thi thể được chôn ở tầng một của bưu điện, chỉ khi nào bưu điện mất kiểm soát thì nơi chôn cất thi thể linh dị này mới xuất hiện.”
Dương Gian giờ đã hiểu.
Lúc này Diệp Chân vẫn đang phá hủy thi thể.
Thi thể đã bị Diệp Chân đánh đến mức tụ máu, nếu cứ tiếp diễn như vậy, thì thi thể này sẽ bị đánh đến hỏng, đến lúc cần ghép thi thể nữ thì cực kì khó khăn.
“Diệp Chân, anh tạm tha cho thi thể đó đi, tôi cần phần thi thể này, nó có tác dụng với tôi.”
Dương Gian lập tức lên tiếng ngăn cản.
Diệp Chân đột nhiên ngẩng đầu lên:
“Cái gì? Dương vô địch anh thích cái này á hả? Đúng là người đàn ông đánh bại tôi, chẳng giống người bình thường gì. Được, nếu anh thích vậy thì tôi đây sẽ nhường cho anh.”
Nói xong hắn xách cái xác lên ném về phía Dương Gian.
“......”
Dương Gian sa sầm mặt mày.
Trên thi thể dán rất nhiều giấy viết thư màu đen, trên giấy còn viết một đống tên màu đỏ, nhìn rất quỷ dị.
Nhưng thi thể này từ đầu đến cuối đều không có bất thường gì.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ quan sát một chút sau đó quyết định tạm thời gác nó sang một bên.
"Đừng coi thường thứ này, thứ đồ chơi này là một lời nguyền mạnh mẽ, có thể khiến người ta chết ngay lập tức."
Diệp Chân nói:
“May mắn là gặp Diệp mỗ này, chứ gặp người khác thì sớm nghẻo lâu rồi.”
"Chờ đã, hình như tôi lại nghe thấy gì đó? Có người đang hát..."
Sau đó hắn vểnh tai, như nghe thấy âm thanh quái dị, hắn không nói lời nào lao lên cầu thang, muốn gặp đối thủ mới.
Dương Gian tính ngăn cản khi thấy Diệp Chân lại làm loạn lên.
Nhưng quá trễ rồi, Diệp Chân đã nhanh chân chạy dọc theo cầu thang gỗ để lên tầng, truy ra tiếng hát thần bí mà lại quỷ dị, tìm kiếm đối thủ mới.
“Thôi, mình không nên mong đợi anh ta có thể phối hợp với mình nhiều như thế, nhưng có hắn ở đây cũng có lợi, ít nhất có thể xử lý hai con lệ quỷ trong thời gian ngắn.” Dương Gian đành bỏ qua, vì Diệp Chân hành động một mình cũng không sao.
Chí ít hắn có thể chủ động ứng phó với một vài mối nguy đáng sợ.
Gián tiếp giảm nguy hiểm của bên này xuống.