Tại sảnh tầng một, Dương Gian, Vương Dũng, Lý Dương và những người khác cùng nhau chống lại sự tập kích của lệ quỷ. Tình hình trước mắt không tệ lắm, tuy có nguy hiểm nhưng tạm thời tất cả đã được giải quyết.
Điều bọn họ lo lắng nhất chính là thời gian kéo dài không xác định của lời nguyền.
Nếu chuyện này diễn ra quá lâu, có nhiều người không chịu nổi phải gục xuống sẽ khiến lệ quỷ sống lại.
Ngay tại thời điểm đó, tại vị trí giếng trời ở sảnh tầng một.
Diệp Chân đi tới chỗ giếng trời, đang đi thì hụt chân rơi vào không gian hư không, đó là không gian linh dị xa lạ.
Nơi này giống hệt tầng một của bưu điện.
Nhưng bức tường và mặt đất ở đây không được xây dựng từ đất đá hay ván gỗ mà được tạo thành từ những mảnh giấy viết thư màu đen, nơi này giống như một thế giới giấy vậy. Điều kì lạ ở chỗ, trên những tờ giấy màu đen đó có những cái tên được viết bằng máu: Trương Lỗi, Triệu Phong, Tần Khai...
Diệp Chân không biết những cái tên này, nhưng chúng lại quen thuộc với một số sứ giả khác.
Vì đây là tên của những sứ giả đã chết.
Tờ giấy màu đen và những cái tên được viết bằng màu đỏ như máu đã tạo nên một nơi như vậy, khiến không khí nơi này ngập tràn chết chóc cùng quỷ dị. Nó như biểu thị cho việc vô số mạng sống của sứ giả tại bưu cục đã xây dựng lên nơi này. Mà việc Diệp Chân rơi xuống đây liệu có chứng minh cho cuộc sống của hắn sẽ kết thúc tại đây? Trở thành một sinh mệnh bất hạnh dưới bưu điện quỷ.
“Đúng là không biết trời cao đất dày, dám đánh úp Diệp mỗ này như thế, được, được lắm, hôm nay sẽ cho đám quỷ chúng mày chiêm ngưỡng bản lĩnh của Diệp mỗ này.” Diệp Chân cáu giận.
Vì hắn cảm thấy bị người khác biết chuyện hắn vừa mới đi ra ngoài đã biến mất là cực kì mất mặt.
Nên Diệp Chân muốn giải quyết phiền toái ở đây càng nhanh càng tốt, sau đó thoát khỏi nơi này để hội hợp cùng Dương Gian, không thể ở trình diễn tư thái tuyệt thế trước mặt Dương Gian thì việc hắn tới đây đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Không chần chừ thêm phút nào.
Hắn khẽ vươn tay ra, quỷ vực khuếch tán, cố gắng xé toạc mọi thứ trước mặt.
Trên bức tường giấy viết thư có tên màu đỏ đột nhiên bị xé toạc, mà vết nứt này kéo dài ra khắp nơi như muốn phá hủy nơi kỳ lạ được xây dựng từ giấy viết thư này.
Tuy nhiên, vết rách chỉ kéo dài thêm bốn năm mét rồi dừng lại.
Vết rách nhanh chóng khôi phục, rồi biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy vết rách đã khôi phục nhưng những cái tên máu trên tờ giấy màu đen kia đã bị mờ đi, màu đỏ như máu tươi kia dường như đang tan ra, có từng giọt màu đỏ nhễu xuống từ giấy.
“Thì ra là thế.” Diệp Chân ngẫm nghĩ sau khi nhìn thấy cảnh này.
Hắn cảm thấy mình hơi hiểu tình hình ở nơi quái quỷ này một chút, tự tin rằng mình có thể rời khỏi nơi này dễ dàng.
Nhưng hắn không muốn làm như vậy.
Đã phải chịu nhục, lúc này phải lấy máu lệ quỷ để rửa sạch nỗi nhục.
Diệp Chân dẫm lên những tờ giấy màu đen trên mặt đất, nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra ngọn nguồn của linh dị.
Hắn đã tìm thấy nó ngay sau đó.
Dưới bức tường dán đầy giấy viết thư màu đen có một thi thể nằm bất động trên mặt đất, thi thể được dán đầy giấy màu đen như một xác ướp bọc giấy, nhưng cái xác này giống một thi thể cổ đại được trưng bày trong viện bảo tàng hơn, từng mảnh giấy viết thư vuông vức trông giống như chiếc áo vàng ngọc quý báu.
Thỉnh thoảng, giấy viết thư trên thi thể bị bong ra, nhưng sau đó sẽ có một tờ giấy mới rơi xuống và dính lên thi thể.
Vòng lặp tiếp diễn khiến thi thể kia vĩnh viễn không lộ bộ mặt thật sự của mình, nó chỉ có thể ngủ say ở nơi này mãi mãi.
Nhưng thi thể đâu ngủ say, nó đã trở thành ngọn nguồn linh dị.
Đáng nhẽ nơi này sẽ không xuất hiện.
Nhưng vì bưu điện đã có người quản lý, bức thư tín màu đen bị xé nát, khiến bưu điện mất đi sự cân bằng nên nơi linh dị này mới xuất hiện ở tầng một.
Nơi sứ giả không thể đặt chân tới, vì đã tới là phải chết.
Trên mỗi tờ giấy màu đen đều viết tên của sứ giả, thậm chí có cả những cái tên như Lý Dương, Vương Dũng, Dương Hiếu...... Nhưng kỳ lạ ở chỗ không có tên Dương Gian.
Diệp Chân không phải là sứ giả, hắn là người bên ngoài dung sức mạnh xâm nhập bưu điện, hơn nữa hắn không bắt đầu nhiệm vụ truyền tin cho nên vẫn chưa dính nguyền rủa của bưu điện.
Đó là lí do tại sao hắn có thể bình yên vô sự ở chỗ này.
“Chính là thứ quỷ kia sao?”
Diệp Chân nhìn chằm chằm vào thi thể, hắn hừ lạnh một tiếng, không sợ hãi bước về phía trước.
Rất nhanh, hắn đi tới bên cạnh thi thể kia, giơ tay tóm lấy.
Giấy viết thư màu đen bong ra khỏi thi thể, nhưng khi hắn đưa tay ra thì những tờ giấy rơi xuống ấy nhanh chóng từ màu đen chuyển sang màu trắng và trên những tờ giấy màu trắng hiện lên từng dòng chữ màu đen một cách quỷ dị, trên mặt giấy viết rõ ràng hai chữ: Diệp Chân.
Giấy trắng mực đen, là nguyền rủa mãnh liệt.
Diệp Chân bất ngờ khựng lại, hắn đứng sừng sững tại chỗ. Cơ thể nhanh chóng lạnh cóng do mất đi hơi ấm của con người. Sinh mệnh biến mất, cảm giác âm hàn tràn ngập khắp người.
Trong nháy mắt hắn ta như biến thành một cái xác.