Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2361 - Chương 2361: Chị Hồng

Chương 2361: Chị Hồng

Nguy cơ ở nơi này vừa mới dịu đi thì ở một nơi khác, Diệp Chân chạy dọc theo cầu thang để lên trên, hắn đi với tốc độ nhanh chưa từng có, không do dự mà tiến tới.

Hắn đi tìm giọng hát, không chấp nhận được việc có người hát trong lúc hắn chiến đấu, còn hát khó nghe như vậy.

Hiện giờ bưu cục đã mất khống chế.

Cầu thang gỗ không còn bị hạn chế, dường như bất cứ ai cũng có thể ra vào tầng trên tầng dưới.

Cuối cùng, Diệp Chân ngừng lại khi đến tầng năm.

Vì có một người phụ nữ đứng ở cầu thang chắn ngay trước mặt hắn. Một mỹ nữ dáng vẻ thướt tha mặc chiếc sườn xám màu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, khiến cho người ta cảm thấy nụ cười này thật quỷ dị.

Người này chính là chị Hồng.

Chị Hồng đương nhiên biết tình hình hiện giờ của bưu cục, cô cũng hiểu cách làm của Dương Gian.

“Xé thư là một cách làm táo bạo và mạo hiểm. Xui xẻo quá thì bị bóng tối của bưu cục nuốt chửng, nhưng hắn rất thông minh, hắn lo lắng sự kiện linh dị tại tầng năm, cũng lo lắng về mình, nên hắn mới chọn xé thư ở tầng một, nhằm tránh né càng lâu càng tốt.”

Chị Hồng bụng đầy tâm tư muốn xuống tầng một xem tình hình.

Nhưng không ngờ cô lại bị một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai và xa lạ đột ngột xuất hiện ở cầu thang chặn lại.

“Tôi chưa từng gặp cậu ở bưu cục.”

Chị Hồng nở nụ cười xã giao hỏi:

“Cậu tên gì?”

Cô có ký ức của Liễu Thanh Thanh, nhưng Liễu Thanh Thanh chưa từng tiếp xúc với Diệp Chân, vậy nên chị Hồng cũng không biết sự tồn tại của Diệp Chân.

Cô cứ nghĩ Diệp Chân sẽ lịch thiệp giao lưu vài câu, không ngờ hắn trừng mắt, quát lớn một tiếng:

“To gan, dám khiêu khích Diệp mỗ? Thật không biết trời cao đất dày, hôm nay ta phải chém chết nữ quỷ ngươi.”

“? ?”

Chị Hồng chỉ chào hỏi thôi, không ngờ đối phương lại coi đó là hành động khiêu khích.

“Giết.”

Diệp Chân hành động.

Hắn cảm nhận được sự uy hiếp đến từ chị Hồng nên nhanh chóng rút thanh trường kiếm từ bên hông ra, hơn nữa còn bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Nó không phải là một thanh kiếm sắc bén mà là một thanh kiếm có hình dạng kì lạ dính bùn đất mang theo rỉ sét. Một mặt của thanh kiếm dường như có xuất hiện dấu ấn của mặt quỷ, không, mặt quỷ kia không phải dấu ấn mà thực sự tồn tại, chẳng qua nó chỉ kí gửi lên trên thân kiếm mà thôi.

Đây là một vũ khí linh dị bình thường. Chị Hồng chủ quan, chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua.

Bộ sườn xám màu đỏ trên người chị Hồng cực kì bắt mắt, nó tản ra ánh sáng đỏ mờ ảo, đôi mắt của cô lập tức xuất hiện dấu vết chằng chịt như đồ sứ bị rạn, màu xám chết chóc lan tràn ra khỏi hốc mắt, bắt đầu phủ kín khuôn mặt, những vết rạn đó không khác gì gốm sứ nứt nẻ.

“Kiếm này không thể nhìn, đã nhìn là phải chết.”

Diệp Chân vuốt ve thanh lạnh buốt, nhưng không nhìn vào mặt kiếm, mà nhìn chằm chằm vào chị Hồng.

“Thú vị.”

Trên khuôn mặt tràn đầy vết rạn, chị Hồng nói ra một câu như vậy, mang theo vài phần vui cười.

Nhưng vừa nói xong, da thịt trên mặt cô ta vỡ ra từng mảnh nhỏ, bong tróc thành từng mảng rơi xuống dưới.

Nhưng mà ngay sau đó.

Đôi giày cao gót màu đỏ đi lại, từng dấu giày đỏ như máu xuất hiện xung quanh.

Những con rối gỗ kỳ dị xuất hiện, những con rối này không có mặt không có tay, nhưng chúng đều mặc sườn xám màu đỏ.

“Lệ quỷ thực sự không phải thứ bình thường, người trong giới linh dị chỉ cần nghe danh Diệp mỗ thôi đã sợ mất mật, nhưng cô là người đầu tiên dám khiêu khích tôi, còn dám chủ động đối đầu với tôi. Nếu đã như vậy... giết.”

Diệp Chân vừa dậm chân xuống đất, giày da đạp lên mặt đất phát ra một tiếng giòn tan, sau đó hắn biến mất trong nháy mắt.

Một giây sau hắn xuất hiện giữa đám rối.

Thanh kiếm biến dạng trong tay chém xuống, kèm theo nó là Quỷ Vực ngưng tụ dường như muốn xé rách cả bưu cục, nhưng lại không thể nào xé rách con rối gỗ mặc sườn xám màu đỏ.

Những con rối khác thì giẫm lên giày cao gót xông tới như muốn nuốt chửng hắn.

“Không có mắt là để khắc chế kiếm của tôi sao? Nhưng Diệp Chân tôi đâu phải người có tiếng nhưng không có miên, kiếm này không thể chạm, chạm vào tất sẽ nứt.”

Diệp Chân hét lên.

Một con rối đứng trước mặt hắn đã cứng đờ bất động, sau đó nơi tiếp xúc với thanh kiếm bắt đầu xuất hiện một vết rạn, vết rạn này kéo dài một đường, xé rách chiếc sườn xám màu đỏ.

Một con rối gỗ rơi xuống mặt đất, bị phá hủy hoàn toàn.

Đối với những con rối khác vây quanh, Diệp Chân tung cước trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Vừa ra tay liền giống như mưa rền gió dữ, những con rối gỗ còn không chịu nổi một đấm, không còn bất cứ tác dụng gì.

Nhưng sau đó Diệp Chân đột nhiên phát giác được dị thường, hắn nhịn không được nhìn xuống thân mình, đột nhiên nôn ra, một trái tim đỏ tươi bị hắn nôn ra ngoài.

Hắn sờ sờ ngực, là một khoảng trống không lạnh lẽo.

Rõ ràng là hắn đã bị linh dị ăn mòn mà không hề hay biết.

"Không ngờ cũng có người sống đạt đến trình độ này.”

Chị Hồng bước ra từ trong đám rối gỗ còn sót lại, mặt mũi vẫn nứt nẻ như cũ nhưng chúng đang chậm rãi biến mất, chẳng qua khuôn mặt hiện giờ càng khác xa lúc trước, không còn nhiều nét giống Liễu Thanh Thanh.

"Nhớ kỹ, người giết ngươi, là Diệp Chân.”

Diệp Chân không sợ chết, hắn đi tới trước mặt chị Hồng, dùng trường kiếm trong tay chém lên người chị.

Sườn xám trên vai chị Hồng có một vết nứt, sau đó vết nứt ngày càng mở rộng... dường như thân thể này sắp bị chém nát ra làm đôi.

Bình Luận (0)
Comment