Chị Hồng ngạc nhiên nhìn bả vai của mình.
Sườn xám đẹp như máu thế bị rạch rách một đường, hơn nữa vết rách này càng ngày càng lan ra, kèm theo đó là tiếng vải bị xé rách vang lên, không chỉ như vậy, trên bả vai cô lại xuất hiện một lỗ hổng.
Cơ thể hiện tại của cô không phải thân thể của người sống, dưới lớp sườn xám chính là cơ thể của con rối gỗ.
Mà bản chất của rối gỗ chính là lệ quỷ.
Nói cách khác, đòn tấn công của Diệp Chân áp chế cả hai lệ quỷ chính là sườn xám màu đỏ và rối gỗ.
Phải biết lúc trước, dù Dương Gian có đinh quan tài trong tay cũng không có cách nào đâm thủng sườn xám màu đỏ và rối gỗ, tuy các vật phẩm linh dị có đặc tính khác nhác, nhưng điều này có thể chứng minh, muốn Chị Hồng bị thương là một việc khó đến cỡ nào.
“Thế hệ trẻ hiện nay thăm dò linh dị đã tới mức độ này rồi sao? Ở mức độ nào đó, anh nhỉnh hơn Dương Gian rồi.”
Bả vai chị Hồng vẫn đang chảy máu, rõ ràng thân thể của rối gỗ đã bị nứt một ít và có máu rịn ra từ vết cắt kia, cô nhanh chóng khôi phục sắc mặt như cũ, đánh giá người trước mặt lại một lần nữa.
Cô cứ nghĩ Quỷ Nhãn Dương Gian đã trở thành dê đầu đàn của một thế hệ ngự quỷ nhân rồi.
Không ngờ tới, còn có người xuất sắc hơn hắn.
“Vậy cô đã đấu với Dương vô địch rồi sao? Tốt quá, Diệp mỗ tôi từ trước đến nay là người có sao nói vậy, tôi đã từng bại dưới tay anh ta trong tình huống đấu đơn.”
Hiếm khi Diệp Chân nghiêm túc như vậy.
Bởi vì tốc độ vỡ nát của cô gái mặc sườn xám màu đỏ này thật sự quá chậm.
Hơn nữa kiếm trong tay hắn đang bị một lượng linh dị đối kháng, dần dần bị bẻ cong và biến dạng.
Chuyện này chứng minh hắn không thể xé rách người trước mắt thành hai nửa dễ dàng, nếu tiếp tục đối chọi với đối phương, hắn sẽ có kết quả không tốt.
“Anh thất bại dưới đinh quan tài mà thôi, trong tình huống hắn không có đinh quan tài, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của anh.”
Chị Hồng nói: “Có lẽ, anh mới là người thích hợp để làm quản lý bưu điện quỷ này, anh xuất sắc hơn hắn.”
“Đừng có nói bậy, thua là thua, tuy rằng Diệp mỗ tôi chắc chắn đứng trên đỉnh cao nhất, nhưng trên con đường vô địch làm sao có thể không có đối thủ, chỉ có anh hùng đánh bại cả thiên hạ, mới là người xứng với danh vị người mạnh nhất, thứ dơ bẩn như cô, giả thần giả quỷ ở nơi này có tư cách gì xoi mói Dương vô địch.”
“Cô nói anh ta không được, tôi thua anh ta thì khác gì cô nói tôi cũng không được, cô dám nhục mạ tôi như thế, vậy thì hôm nay tôi quyết sinh tử với cô để phân cao thấp.”
Diệp Chân tức giận nói.
“...”
Chị Hồng cảm thấy người trước mặt bị chập mạch không nhẹ.
Cách tư duy kì lạ khiến người khác không hợp rơ được.
“Người trẻ tuổi bốc đồng như thế xấu đó, nhưng tôi không phải là người dễ đối phó như anh nghĩ, hơn nữa tôi cũng không phải kẻ địch của anh.”
Trên mặt Chị Hồng vẫn mang theo tươi cười như cũ, cô chậm rãi lùi lại, máu tươi trên người chảy ra ngày càng nhiều.
Máu tươi kia không rơi thẳng xuống mặt đất, mà nó chậm rãi chảy dọc xuống như có một lớp kính trong suốt bên dưới.
Máu tươi chảy xuống tạo thành một cánh cửa.
Cánh cửa kia xuất hiện ở phía sau Chị Hồng, máu chảy không ngừng, cũng không biết đó là nơi quỷ quái nào.
“Kẽo kẹt!”
Cửa phía sau mở ra.
Đó là một căn phòng màu đỏ, dụng cụ bên trong cũng đều là màu đỏ, như là căn phòng riêng của một cô gái, tạo ra cảm giác hung hiểm khó hiểu.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Cơ thể Chị Hồng nhanh chóng nứt nẻ, vết rách càng lúc càng lớn, dường như nó đã mất đi sự chống đỡ của linh dị, khiến cơ thể dễ dàng nứt toác trước mặt Diệp Chân, từng khối vụn rơi xuống mặt đất.
Giữa những mảnh vỡ đó chỉ còn lại một cái đầu, cười như không cười nhìn Diệp Chân.
Rồi nó cũng vỡ vụn và, hóa thành mảnh vỡ bên trong vũng máu.
“Cái gì thế này?”
Diệp Chân nhìn thấy mọi việc đã xảy ra, hắn không hiểu nổi.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột ngột nhìn thấy, bên trong cửa phòng nhiễm máu kia lại có một người bất ngờ xuất hiện, người kia mặc một bộ sườn xám màu đỏ, mang một đôi giày cao gót màu đỏ, giống chị Hồng lúc trước nhưng không giống hoàn toàn.
“Dù chết bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng sẽ trở lại nơi này.”
Trong phòng nhiễm máu, Chị Hồng thở dài, giống như đang nhắc bản thân vệnh mệnh của mình, cũng như nói cho Diệp Chân biết, không cần phí công vô ích, vì chuyện này không có ích gì.
Nói xong, Chị Hồng lại chậm rãi từ trong phòng đi ra.
Vết nứt sườn xám trên người cô đã khôi phục.
Bộ dạng như quay về với trạng thái lúc trước khi gặp Diệp Chân, điểm khác duy nhất chính là diện mạo của cô. Nó có chút thay đổi, khiến gương mặt trở nên xa lạ, không còn nhiều nét giống với Liễu Thanh Thanh.
Trên cơ bản đó là hai người khác nhau.
“Nếu không giết chết được cô, Diệp mỗ tôi cũng phải chặt được đầu của cô mang về.”
Diệp Chân cực kì cố chấp, dường như hắn vẫn muốn giằng co với Chị Hồng.
Hắn không nhiều lời, trực tiếp xông đến cánh cửa kia để vào căn phòng màu đỏ quỷ dị.
Nhưng rất nhanh.
Diệp Chân đi xuyên qua cánh cửa đó, hắn không có cách nào nào chạm tới cánh cửa kia, cũng không thể đi vào căn phòng đó. Với hắn, cánh cửa này, căn phòng này không hề tồn tại, hắn chỉ có thể nhìn thấy, lại không có cách chạm vào nó.
Chị Hồng ở trong phòng thấy hắn như thế cũng chỉ có thể lắc đầu, cô không muốn dây dưa với người này nữa, bởi vì việc này không có ý nghĩa gì cả, câu đố của cô vẫn chưa giải được, không thể giết chết Diệp Chân, đương nhiên cũng không thể nào bị Diệp Chân giết chết.
Cho nên cô bước tới đóng cửa căn phòng này đóng lại.
Cánh cửa phòng vừa đóng, cửa phòng trước mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ và dần dần biến mất.
“Đừng đi, con quỷ kia đừng đi, mau ra đánh nhau với tôi đi.”
Diệp Chân quát lên khi thấy vậy, hắn không muốn chị Hồng này đi, hắn muốn tiếp tục đánh với cô.
Nhưng cánh cửa kia vẫn biến mất như cũ.
Chị Hồng không muốn đánh nhau với Diệp Chân, hiện tại cô có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, chứ không phải ở đây đánh nhau với một tên nhóc.
Mặt khác.
Nếu hai người bọn họ tiếp tục đánh, khiến Dương Gian đến đây, rồi hai người kia hợp tác, không chừng cô thật sự biến khỏi thế giới này mất.
“Chết tiệt.”
Diệp Chân nghiến răng nghiến lợi nói, hắn có ý muốn tìm cánh cửa kia, kết quả lại không tìm được gì.
Đó là một không gian linh dị, yêu cầu người đặc thù, môi giới đặc thù mới có thể đi vào, người khác không thể tìm thấy hoặc vào đó.
Không có biện pháp xử lý chị Hồng.