Kế đó, Diệp Chân đành mang theo tâm trạng khó chịu đi tìm chỗ khác để xả tức, hắn nhìn chằm chằm vào tầng 5 bưu điện, lắng nghe giọng hát quỷ dị truyền ra từ nơi nào, rồi quyết định tiếp tục đi tìm cho ra ngọn nguồn, biết đâu hắn có thể tìm được một đối thủ mạnh hơn.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm hiện tượng linh dị này.
Bấy giờ, tại đại sảnh tầng một, Dương Gian vừa mới ổn định tình hình nơi đây.
Năm bóng lệ quỷ đang đong đưa ở trong tầng một, lệ quỷ đang ở khắp nơi, chúng du đãng tìm đối tượng của mình, trên vách tường, trên mặt đất đều là những bóng ma màu đen.
Cái bóng thứ hai không có di chuyển, bởi vì chiếc đinh quan tài lệ quỷ hạn chế hành động của nó, đây chính là nguyên nhân khiến nhóm người Dương Gian, Vương Dũng và Lý Dương vẫn bình an vô sự.
“Chuyện linh dị tấn công do bưu điện mang đến vẫn tiếp diễn sao?”
Dương Gian cau mày, không rõ lắm.
Từ vừa rồi đến bây giờ, đã xảy ra rất nhiều việc hung hiểm.
Lệ quỷ kéo tới không dứt, ngay cả cửa lớn bưu điện cũng bị phá hủy, nếu đổi lại dưới tình huống bình thường thì những sứ giả tầng năm này không còn sống sót tới ngày mai, chẳng qua hắn và Diệp Chân cùng xuất hiện phá vỡ vận xui này. Hiện giờ chỉ có một người chết, những người còn lại đều bình an vô sự.
Tình huống dường như đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Hoặc là nói, nguyền rủa nào đó lại bắt đầu xuất hiện.
Tôn Thụy chậm rãi mở to đôi mắt, thoát khỏi cơn mê ngủ mộng mị, khi hắn tỉnh lại, trạng thái lệ quỷ sống lại cũng bị áp chế, sự áp chế này đến từ thư tín màu đen, cũng đến từ bưu điện quỷ.
Tuy đối phương chưa thành người quản lý.
Nhưng Tôn Thụy đã được hưởng ưu đãi của người quản lý, đó cũng chính là chỗ tốt lớn nhất của việc trở thành người quản lý bưu điện, vĩnh viễn không phải lo chuyện lệ quỷ sẽ sống lại, nhưng trên tiền đề hắn không thể rời khỏi bưu điện.
“Tôi đã tỉnh rồi sao? Không phải lại đang nằm mơ đấy chứ.”
Tôn Thụy mơ hồ hỏi lại.
Hắn nhìn xung quanh, bưu cục tối tăm khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra Dương Gian đứng cách đó không xa.
“Có vẻ chị Hồng kia đã nói đúng, sau khi trở thành người quản lý, tình trạng lệ quỷ sống lại sẽ biến mất và anh sẽ biến thành dị loại. Tôi cứ nghĩ phải chờ chuyện này chấm dứt anh mới có thể tỉnh lại, không ngờ anh lại tỉnh ngay bây giờ.”
Dương Gian hơi hơi gật đầu nói.
Quỷ ảnh của hắn đã có thể thu hồi lại.
Tôn Thụy không cần quỷ ảnh giúp cân bằng nữa.
“Cho nên, tôi thực sự không nằm mơ sao? Đội trưởng Dương, anh thật sự làm được rồi, phong thư tín màu đen kia, cơ hội trở thành người quản lý... Vậy giờ phải chống lại hiện tượng linh dị sau khi xé nát thư tín màu đen kia?”
Tôn Thụy nhanh chóng nắm rõ tình trạng nơi này.
“Vẫn chưa kết thúc sao?”
Hắn lập tức cảnh giác, lưu ý hiện tượng linh dị xung quanh.
Hắn thấy, giữa đại sảnh kia là cây trường thương quái dị, phía dưới trường thương còn là một đôi chân người chết bị ghim lại, cùng với cái bóng của một người.
Trừ cái này ra, còn có vài cái bóng đang đi lại ở xung quanh, bóng đen kia rất nguy hiểm, khiến người ta đề phòng cảnh giác.
“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nhưng tình hình cũng ổn rồi, xử lý được khá nhiều lệ quỷ.”
Dương Gian nói.
Tôn Thụy hơi gật đầu, nhưng lúc hắn tiếp tục quan sát thì bỗng phát hiện chỗ vách tường trong đại sảnh lại xuất hiện một cầu thang chưa bao giờ xuất hiện, có một người đang phất tay ở trên cầu thang.
Ra hiệu cho hắn đi qua.
“Hửm?”
Vẻ mặt hắn thay đổi, nhìn chằm chằm vào nơi kia.
“Anh phát hiện cái gì sao?”
Dương Gian nhìn theo tầm mắt của Tôn Thụy, lại không nhìn ra gì cả.
“Một cái cầu thanh, trên cầu thang dường như có một người đang kêu tôi qua đó.”
Tôn Thụy nói những gì mình nhìn thấy.
Dương Gian suy nghĩ.
Vương Dũng đứng bên cạnh nói:
“Có thể đó là con đường dẫn đến tầng sáu của bưu điện, chỉ có Tôn Thụy mới có thể thấy, chúng ta sẽ không thể nhìn được. Tôi cảm thấy anh ta dậy bây giờ không phải là trùng hợp, mà là thời cơ tới rồi, nếu tôi không nhầm thì hiện tại anh ta phải đi dọc theo con đường đi đến lầu sáu, trở thành người quản lý bưu cục.”
Vương Dũng từng là sứ giả lâu năm, biết không ít tin tức.
Hắn cũng gặp qua người rời khỏi bưu cục, sau khi sứ giả đưa xong ba phong thư sẽ nhìn thấy một con đường đặc biệt, chỉ có người đó mới có thể nhìn thấy.
“Vậy tôi phải đi qua chỗ người kia hay sao?”
Tôn Thụy khập khiễng đi lên phía trước vài bước, cuối cùng hắn dừng lại ở trước vách tường, quay đầu lại nhìn Dương Gian một cái.
“Đội trưởng Dương, anh thấy thế nào? Có bẫy rập hay không.”
“Có thể đó là con đường lên tầng thứ sáu của bưu cục, cũng có khả năng là có bẫy rập.”
Dương Gian nói: “Nguy hiểm có thể sẽ có, nhưng khả năng có bẫy rập không lớn.”
Hắn dùng Quỷ Nhãn để nhìn, nhưng đáng tiếc cũng không có biện pháp nào có thể nhìn thấy con đường kia.
Nếu là quỷ, chắc chắn Dương Gian có thể nhìn thấy một cách rất rõ ràng.
Cho nên dưới tình huống hắn không thể nhìn thấy được thì chỉ có một giả thiết duy nhất là do hiện tượng kỳ quái mà chính bản thân bưu cục tạo ra.
“Tôi hiểu rồi, tôi đi qua nhìn một cái.”
Tôn Thụy nói:
“Không làm gì cũng không tốt. Nếu trở thành quản lý sớm hơn cũng có thể kết thúc những hiện tượng kỳ quái ở nơi này sớm chút.”
Dương Gian không nói lời nào, chỉ gật đầu cho có lệ, sau đó nhìn về phía Vương Dũng một cái.
Vương Dũng cũng không có ý định từ chối, hắn ném cái xẻng trong tay qua cho Tôn Thụy rồi nói: “Cầm để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
“Cảm ơn.”
Tôn Thụy cũng không từ chối, bây giờ không phải lúc để hắn ra vẻ.
Sau khi Tôn Thụy nhận lấy cái xẻng thì khập khiễng đi về phía trước.
Trong tầm mắt, sau khi cái bóng mơ hồ ở cửa kia vẫy tay kêu gọi, nó liền xoay người đi về phía cầu thang, dường như đang đợi Tôn Thụy đuổi theo.