Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2365 - Chương 2365: Tầng Sáu?

Chương 2365: Tầng sáu?

Đó là tầng năm.

Dù sảnh tầng năm đã sập nhưng vẫn có hành lang bao quanh căn phòng, đứng trên hành lang thô sơ đó là thi thể trắng bệch, với đám giấy viết thư màu đen loang lổ dính trên da, không biết thi thể này đã đứng đó từ lúc nào, thi thể đã tỉnh, đối phương cúi thấp xuống nhìn những người ở tầng dưới.

“Cô ta đang khiêu khích tôi, chưa từng có người nào dám đứng trên đầu Diệp mỗ quan sát tôi như vậy, rõ ràng không thèm để tôi vào mắt.”

Diệp Chân nổi giận, hắn lập tức muốn xông lên đánh nhau với thi thể nữ kia lần nữa.

Nhưng lại bị Dương Gian ngăn cản.

“Anh ngăn tôi lại làm cái gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi không phải đối thủ của cô ta?”

Diệp Chân nói.

“......”

Dương Gian cảm thấy loại đầu óc tư duy khác thường của Diệp Chân thật khiến người ta cạn lời.

“Không nhất thiết phải ra tay với thứ này, trong bưu cục này có nhiều chuyện kì lạ lắm. Chúng ta chỉ cần đợi Tôn Thụy quay trở lại là được. Trước lúc đó thì nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa thi thể này có trạng thái rất kỳ lạ, không giống quỷ, nếu anh tùy tiện xông lên gây sự với thứ đó rồi gây ra hậu quả xấu trong tình cảnh này thật sự không tốt.”

Dương Gian vừa nói vừa quan sát thi thể nữ kia.

Tình hình trước mắt có vẻ đã ổn định, hắn không muốn cành mẹ đẻ cành con.

Năm cái bóng quỷ trong đại sảnh tầng một vẫn đang lang thang nên hắn càng phải chú ý hơn.

“Yên tâm, Diệp mỗ tôi tuyệt đối không phải là hạng hư danh, đợi tôi chém cô ta xong sẽ quay lại, không sao đâu.” Diệp Chân nói.

Dương Gian nói: “Thà anh dùng thời gian đó để đối phó với đám quỷ trong đại sảnh này còn hơn. Nghe tôi khuyên một câu, tạm gác thi thể tầng năm kia sang một bên đi.”

Hắn cảm thấy trên thi thể nữ này có bí mật, hắn không muốn để Diệp Chân phá hủy nó.

“Cũng được, coi như nể mặt anh, Diệp mỗ tạm thời tha cho nó.” Diệp Chân nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng với thi thể nữ, tỏ vẻ rất bất mãn.

Nhưng lời nói của Dương Gian thực sự rất hữu dụng, Diệp Chân quay đầu nhìn những bóng lệ quỷ đáng sợ trong đại sảnh.

Dương Gian thở hắt ra khi thấy vậy.

Hắn thật lo không ngăn được Diệp Chân, đến lúc đó lại phải đánh nhau.

Giờ thấy Diệp Chân vẫn nể tình hắn, không tùy ý làm loạn.

“Giờ chưa cần phải để ý đến thứ kia, chúng ta nên tiếp tục chờ Tôn Thụy, nếu anh ta không chết, anh ta chắc chắn sẽ trở về. Thời gian lệ quỷ tấn công sau khi xé nát bức thư màu đen đã qua, thời gian tiếp theo chắc là thời gian an toàn, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu.”

Dương Gian nói với đám người Lý Dương, Vương Dũng.

“Không giải quyết đám quỷ kia có sao không?” Vương Dũng nói.

Hắn đang đề cập đến bốn cái bóng quỷ đang đi trong đại sảnh.

“Giờ đã biết quy luật giết người nên không có chuyện gì nữa đâu, hơn nữa chúng ta cũng không có cách nào đối phó với đám quỷ này, chỉ có thể để cho Diệp Chân tìm cách.” Dương Gian nói.

Mọi người đều gật đầu.

Diệp Chân đang khá hứng thú với mấy quỷ ảnh này, hắn bắt đầu quan sát nghiên cứu chúng.

Tuy hắn kiêu ngạo thật, nhưng hắn vẫn có đầu óc khi đối mặt với sự kiện linh dị, không phải là cái gì cũng không hiểu, hành động lỗ mãng.

“Cái bóng này chỉ là hiện tượng giả tạo, ngọn nguồn mới là mấu chốt, lại là trò chơi giải mã sao? Này không làm khó được Diệp mỗ đâu.”

Diệp Chân suy tư nhìn chằm chằm mấy quỷ ảnh kia.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác ở bưu cục.

Trên một chiếc cầu thang chưa từng có người đặt chân tới, Tôn Thụy đang khập khiễng đi dọc theo cầu thang này lên trên, phía trước là một bóng người quỷ dị mà lại mơ hồ dẫn đường, như muốn ra hiệu cho hắn đi theo.

Tôn Thụy đã làm như vậy thật.

Bậc thang này rất dài tựa như không có điểm cuối, phía trước là màn đêm tối tăm mù mịt, xung quanh ngột ngạt đến kì lạ, cũng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của hắn vang vọng lại.

Hành lang chật chội, tối tăm, ngột ngạt rất dễ khiến tinh thần con người ta căng thẳng.

Nhưng Tôn Thụy lại bình tĩnh đến kì lạ, hắn không hề căng thẳng.

Những ngày tháng kinh khủng mà hắn phải trải qua tại bưu cục này, rồi mỗi đêm hắn phải chịu đựng một mình, thì nơi này chẳng là gì với hắn.

Hắn cảm giác đã đi khá lâu.

Rất nhanh đã đến bậc thang cuối.

Đó là một căn phòng.

Có một ngọn đèn tường mờ ở hai bên trái phải cửa phòng, trên cửa có treo một số phòng bằng đồng, ghi: 601.

601?

Vẻ mặt của Tôn Thụy khẽ thay đổi: "Bưu cục thực sự có tầng sáu, nơi này có vẻ là một không gian tồn tại độc lập, không thông với tầng năm."

Hắn vừa chớp mắt.

Kẽo kẹt!

Cánh cửa số 601 đột ngột mở ra.

Bức tường trước cửa nhấp nháy lập loè một chút, mà hình bóng ông lão quỷ dị lại biến mất không tăm hơi.

Hình bóng đó hẳn là một hiện tượng linh dị nào đó, không phải quỷ thật, chỉ để dẫn đường cho người vào nơi này.

“Đối phương muốn mình vào trong căn phòng này.” Tôn Thụy thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cảm giác trạng thái của bản thân mình bắt đầu càng ngày càng tốt, không hề có xao động lệ quỷ sống lại.

Các triệu chứng của cái chân què cũng không quá nghiêm trọng, hắn đã đi lại linh hoạt hơn trước.

“Bên ngoài có rất nhiều người đang chống lại lệ quỷ để chờ mình trở về, mình không thể lãng phí thời gian được.”

Tôn Thụy không ngập ngừng bước vào trong căn phòng.

Bình Luận (0)
Comment