Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2366 - Chương 2366: Quản Lý Của Bưu Điện

Chương 2366: Quản Lý Của Bưu Điện

NHÂN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....

~~~

Bên trong căn phòng rất tối.

Nó tối đến mức phải khiến người ta nghi ngờ liệu mắt mình có bị mù hay không.

Nhưng ngay sau đó, có một ngọn đèn dầu đột ngột phát sáng, trong không khí cũng tỏa ra một mùi kì lạ.

Đó là mùi dầu hỏa hòa nguyện với mùi xác chết khiến đối phương cảm thấy khó chịu.

“Nó giống hệt với ngọn đèn dầu mình có được ở tầng một.”

Tôn Thụy đi về nơi có ánh sáng.

Chẳng mấy chốc hắn đã đến vị trí của ngọn đèn dầu.

Đó là một cái bàn kiểu dáng xưa cũ phủ đầy bột giấy, hình như đã được sử dụng từ lâu.

Trên bàn làm việc có một cuốn sổ nhỏ màu đen, bên cạnh có một chiếc bút lông và một nghiên mài mực.

Tôn Thụy dán mắt vào cuốn sổ nhỏ màu đen.

Về phần bút lông và nghiên mài mực bên cạnh, hắn mặc kệ, hai thứ đó là vật bình thường, không phải vật phẩm linh dị, chỉ có cuốn sổ nhỏ màu đen này là có hơi thở của điềm gở.

Tờ giấy màu đen kia quen thuộc tới lạ.

“Là giấy viết thư......”

Tôn Thụy thấy kiểu dáng, kích thước lớn nhỏ là nghiệm ra.

Nhưng không đợi hắn quan sát thêm, cảnh tượng kinh hãi đã xuất hiện.

Một bàn tay khô gầy của người đàn ông xuất hiện từ trong bóng tối phía sau chiếc bàn, bàn tay đó nắm lấy một trang của cuốn sổ đen, nhẹ nhàng mở ra.

Ở trang đầu tiên, có một cái tên rất đẹp được viết bằng bút lông: La Tùng Văn.

Cả người Tôn Thụy căng như dây đàn, hai tay vô thức muốn túm lấy gì đó nhưng lại phát hiện gậy chống đã không còn ở bên người, đồng thời sắc mặt cũng trở nên nặng nề.

“La Tùng Văn? Họ La? Hình như đội trưởng Dương đã từng nói quỷ gõ cửa khi còn sống mang họ La, còn tên đối phương như nào hắn thể tìm hiểu thêm được nữa, thời đó không có chứng minh thư, hồ sơ, tên tuổi đều được ghi nhớ bằng cách truyền miệng. Vậy La Tùng Văn chính là tên thật của hắn sao?”

"Nhưng tên không quan trọng, nó chỉ là danh tự để gọi thôi."

Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay khô gầy, suy nghĩ đến rất nhiều thứ.

Rất nhanh.

Lòng bàn tay gầy guộc lại mở trang thứ hai.

Ở trang thứ hai cũng có một cái tên, cái tên kia được dùng bút máy viết, kiểu chữ thanh tú.

“Điền Hiểu Nguyệt.”

Hiển nhiên đây là tên của một người phụ nữ.

“Không đúng, không đúng.”

Sắc mặt của Tôn Thụy lúc này khẽ biến: “Chắc cuốn sổ này dùng để ghi tên người quản lý, trang đầu tiên ghi tên La Tùng Văn chứng tỏ hắn là người quản lý đầu tiên, nhưng có thể họ La kia chết khiên lệ quỷ sống lại tạo ra sự kiện linh dị, danh hiệu quỷ gõ cửa cũng chỉ mới xuất hiện một năm trước.”

“Nếu dựa theo cách nghĩ như vậy, không có khả năng có người quản lý thứ hai mới đúng.”

Tuy nhiên, cái tên trên cuốn sổ đen lại là có thật, trên phông chữ tinh tế đó, có ba chữ Điền Hiểu Nguyệt được viết nên.

Điều này cho thấy bưu cục đã có người quản lý thứ hai.

Nhưng lòng bàn tay khô gầy trải dài trong bóng tối vẫn không dừng lại, lật sang trang thứ ba.

Lúc này, Tôn Thụy cảm thấy da đầu cùa mình tê vì một cái tên nữa đã xuất hiện, cái tên đó là: Trương Tiện Quang.

Tôn Thụy không biết cái tên này, nhưng Dương Gian lại biết, vì trong bưu cục có bức tranh sơn dầu vẽ hình Trương Tiện Quang, hắn là sứ giả ở tầng năm và đã gửi thành công ba bức thư rời khỏi bưu cục.

Không ai ngờ đến cái tên Trương Tiện Quan lại xuất hiện ở đây.

Chẳng lẽ hắn cũng là quản lý?

Tôn Thụy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhớ kỹ những cái tên trên sổ này, sau khi quay lại sẽ thảo luận với Dương Gian.

Vào lúc này, lòng bàn tay khô gầy vươn ra trong bóng tối chậm rãi mở ra trang thứ tư.

Trang thứ tư trên sổ đen trống không, không có tên, dường như đang đợi Tôn Thụy điền tên lên.

"Ai có thể đến đây để lại tên thì sẽ trở thành người quản lý sao?"

Tôn Thụy lấy chiếc bút bi mang theo người ở trong túi áo khoác ra, hắn cúi xuống không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ký tên mình lên trên đó.

Người quản lý thứ tư: Tôn Thụy

Ngay khi tên được viết, ngay lập tức.

Căn phòng 601 tối tăm mịt mù bất ngờ bừng sáng do vô số ngọn lửa được thắp lên, lửa đó chính là những ngọn đèn dầu, chúng được đặt ở nhiều vị trí khác nhau trong căn phòng này.

Bóng tối dần dần tản đi.

Tôn Thụy nhìn chằm chằm về phía trước, hắn không phát hiện dấu vết của bàn tay khô gầy trước bàn đọc sách, ở vị trí đó chỉ có một cái móc áo, trên mắc áo treo một chiếc áo choàng màu đen quỷ dị.

Căn phòng này không có gió.

Nhưng chiếc áo choàng đen mắc trên móc áo lại khẽ lay động, như thể lúc nãy có ai đó đã động vào.

Tôn Thụy kiêng kị nhìn chằm chằm vào nó.

Hắn có thể khẳng định chiếc áo choàng đen kia không phải là chiếc áo bình thường, hiện tượng linh dị lúc trước chính là do nó làm ra.

Nhưng giờ hắn không có thời gian để ý đến chuyện đó, hắn cần nhanh chóng thăm dò rõ ràng tình huống nơi này, thay đổi nội quy của bưu cục, xử lý hiện tượng linh dị trong bưu cục.

Nhờ ngọn đèn dầu nên hắn có thể quan sắt khắp nơi.

Bỗng, hắn thấy một bức tranh, đó là một bức tranh chưa được vẽ xong, bên cạnh còn có nhiều loại thuốc nhuộm khác nhau, bức tranh rất lớn, hơn nữa thực quỷ dị. Bức tranh này chính là một tòa nhà cũ: bưu cục quỷ

Bưu cục trong tranh rất thô sơ, chỉ là hình thức ban đầu mà thôi.

“Mình hiểu được phần nào rồi......” Tôn Thụy trầm ngâm.

Ý rất rõ.

Bưu cục quỷ là một bức tranh chưa hoàn thành và mỗi đời quản lý đều có thể dựa theo sở thích của riêng mình vẽ ra bưu cục mà mình muốn.

Bình Luận (0)
Comment