Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2371 - Chương 2371: Gắp Lửa Bỏ Tay Người

Chương 2371: Gắp Lửa Bỏ Tay Người

Giao những vấn đề còn sót lại cho Tôn Thụy giải quyết là chuyện khá hợp lý. Tên này là người quản lý, có thời gian cùng năng lực loại bỏ tất cả mọi nguy cơ linh dị tiềm ẩn ở đây, hơn nữa bản thân Dương Gian cũng không nên lãng phí thời gian ở nơi này nữa.

Hắn còn có chuyện quan trong hơn phải làm, đó chính là nghĩ cách mang bức tranh quỷ về lại bưu cục quỷ, không đúng, bây giờ phải gọi là chung cư Địa Ngục mới đúng.

"Vì không thể ra tay với thi thể này nên Diệp Gia tôi ở lại chỗ này cũng chẳng để làm gì, nhưng mà tôi vẫn chưa hết hứng thú. Con quỷ mặc bộ quần áo dày kia đã bỏ chạy rồi, cũng không biết là nó đi đâu. Lần sau nếu như các người có tin tức về nó thì lập tức thông báo cho tôi nhé, không cần biết là lúc nào, chỉ cần cho tôi biết địa điểm thì tôi chắn chắn sẽ chạy đến ngay tức khắc, lấy cái mạng chó của con quỷ kia đi."

Diệp Chân khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên hắn rất không hài lòng với sự tồn tại của Hồng tỷ.

Làm gì có ai đánh nhau được một nửa thì bỏ chạy không?

Hắn muốn phân cao thấp, đấu một trận sinh tử.

"Hồng tỷ bị cậu đuổi đi là một chuyện tốt. Cô ta rất đặc biệt, nếu không phải cậu đuổi cô ta đi thì có nói không chừng cô ta sẽ gây ra ảnh hưởng nào đó tới kết quả đấy."

Dương Gian nói.

Lần này, việc làm có ích nhất của Diệp Chân chính là xử lý hiểm họa tiềm ẩn mang tên Hồng tỷ này. Nếu lúc xét nát bức thư màu đen mà Hồng tỷ lại xuất hiện, thì hắn sẽ rất khó kiểm soát được tình hình.

Lúc này Diệp Chân chớp mắt:

"Hôm nay có vẻ rảnh rỗi đấy, hay là tôi với cậu lại đấu một trận xem ai mới là đệ nhất Châu Á?"

Hắn vẫn không sợ phải đối mặt với Dương Gian, muốn khiêu chiến thêm một lần nữa để lấy lại tất cả những gì đã mất.

"Cậu muốn đánh với tôi một trận?"

Dương Gian nói.

"Đương nhiên, tôi vẫn rất tự tin. Khi con người càng bị chèn ép thì sẽ bùng nổ càng mạnh."

Diệp Chân lại đang nói một câu khiến người khác không thể hiểu nổi.

Dương Gian nói:

"Tôi không hứng thú đánh nhau với cậu, nhưng mà tôi có thể đề cử cho cậu một đối thủ. Người đó rất lợi hại, đến tôi cũng không nắm chắc được phần thắng."

"Hả, còn có chuyện này?"

Diệp Chân lập tức cảm thấy hứng thú, nói:

"Mau nói cho tôi biết là ai để tôi khiêu chiến."

"Người phụ trách thành phố Đại Đông, Vương Sát Linh."

Vẻ mặt Dương Gian không đổi sắc, thản nhiên bán Vương Sát Linh cho Diệp Chân.

"Tên Vương Sát Linh kia rất bất thường thường, bên người hắn có ít nhất bốn con quỷ."

Diệp Chân cười:

"Thật thú vị, nếu vậy tôi quyết định sẽ khiêu chiến với Vương Sát Linh trước, sau đó thì tôi và cậu sẽ giao đấu sau. Dù sao bây giờ tôi cũng không ở trạng thái đỉnh phong, không thể ra tay hết sức, vậy có chút không tôn trọng cậu."

"Ừ, mau đi khiêu chiến Vương Sát Linh đi."

"Được, vậy thì tôi sẽ đi thành phố Đại Đông xem thế nào."

Diệp Chân cũng là người nóng tính, nói là làm ngay, không muốn chậm trễ dù chỉ là một giây, lập tức xoay người bước ra ngoài.

Dương Gian không ngăn cản hắn, trong lòng chỉ mong Diệp Chân nhanh chóng rời khỏi đây, chứ không lát nữa tên này lại đổi ý, tiếp tục muốn đánh nhau với hắn thì phiền lắm.

Nhìn thấy Diệp Chân rời khỏi nơi này, biến mất trên đường phố, lúc này hắn mới cảm thấy yên lòng.

"Tôn Thụy, mọi chuyện ở đây tạm thời làm phiền anh, đúng rồi, nhân tiện thì anh điều tra giúp tôi về bức thư của một người đưa tin ở tầng năm xem có manh mối gì không? Người đưa tin đó là đội trưởng của tổng bộ, tên là Ngân Tử. Cô ta bị nghi là mất tích trong một lần thực hiện nhiệm vụ đưa thư..."

Dương Gian chợt nghĩ đến chuyện này.

"Tôi hiểu rồi."

Tôn Thụy khẽ gật đầu.

"Có manh mối thì tốt, còn không có thì cũng không sao. Bây giờ lời nguyền của người đưa tin cũng không còn nữa rồi. Nếu như cô ấy còn sống thì chắc chắn cũng đã thoát khỏi bưu cục rồi."

Dương Gian nói:

"Tôi không thể cứ ở đây mãi được, tôi phải rời khỏi chỗ này, trở về thành phố Đại Xương, có một số việc còn đang đợi tôi xử lý."

"Được, bây giờ tôi sẽ lập tức bắt đầu điều tra nơi này."

Tôn Thụy nói.

Dù hắn đã trở thành người quản lý nhưng thời gian ở đây cũng chưa được bao lâu, cũng có rất nhiều chuyện hắn chưa biết, chưa hiểu rõ phạm vi quyền hạn của người quản lý là thế nào, chắc sẽ mất một khoảng thời gian để tìm hiểu mọi việc.

Sau khi nói chuyện, trao đổi với nhau một lúc.

Lúc này đã là xế chiều rồi.

"Chúng ta rời khỏi đây thôi."

Dương Gian nói.

Lý Dương và Vương Dũng khẽ gật đầu,

Chẳng mấy chốc, cả ba người đã bước ra khỏi cổng, đi ra đường phố đang bị phong tỏa của thành phố Đại Hán, trên đường không có một bóng người.

"Đội trưởng, chẳng phải chúng ta nên điều tra quá khứ của bưu cục hay sao? Dường như còn rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải."

Lý Dương bỗng lên tiếng hỏi.

Dương Gian nói:

"Không quan trọng, hiện tại bưu cục và người đưa tin đều không có ở đây, cứ để tất cả mọi thứ bị chôn vùi đi. Những nguy cơ tiềm ẩn do nơi linh dị này mang tới gần như đã được loại bỏ hoàn toàn rồi, chỉ còn sót lại một số người đưa tin, cứ coi như họ nhờ phúc của chúng ta mà được sống tiếp đi. Bỏ đi, không cần phải tiếp tục truy cứu mấy chuyện dư thừa này nữa."

Bình Luận (0)
Comment