Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2374 - Chương 2374: Hẹn Hò?

Chương 2374: Hẹn Hò?

“Ồ đây không phải là Tiểu Dương sao? Anh về rồi cơ à? Xử lý mọi chuyện nhanh thật đó. Ớ, sao người anh

lại lạnh thế này? Chắc lại bị xử lý chứ gì.”

“Đúng là ra ngoài mà không có sự giúp đỡ của Hùng Văn Văn này là anh bị bắt nạt ngay. Nhưng anh

yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung chuyện anh chịu thiệt đâu. Hiện giờ internet phát triển như vậy, danh tiếng của anh chẳng còn gì nếu bị truyền ra ngoài mất, tôi sẽ giữ bí mật này cho anh.”

Mãi tới chiều hắn mới về tiểu khu Quan Giang, vừa về đã tình cờ gặp Hùng Văn Văn đang đi dạo trong tiểu

khu.

Thằng nhóc trẩu này vừa mở miệng đã tuôn một tràng chế giễu.

“Cậu biết những người dám nói chuyện với tôi bằng thái độ này thì mộ đã mọc cỏ cao chừng này rồi không.”

Dương Gian khoa tay múa chân một chút, đại khái diễn tả chiều cao ngang bằng với Hùng Văn Văn.

“Hơ hơ anh nghĩ tôi sợ á? Hùng Văn Văn này có chuyện gì chưa từng gặp đâu, hơn nữa chuyện người anh lạnh liên quan gì đến tôi?”

Hùng Văn Văn khinh khỉnh nói.

Dương Gian nói: “Cậu làm hết bài tập ngày hôm nay rồi chứ gì, chứ không làm gì có kiểu hùng hổ như thế

này.”

“Chẳng phải chuyện tốt anh đem lại cho tôi à, cứ khiến mẹ tôi tăng bài tập cho tôi làm.”

Hùng Văn Văn buồn bực nói.

Dương Gian: “Không để ý tới cậu nữa, tôi về đây.”

“Từ từ, Tiểu Dương đừng đi vội.”

Hùng Văn Văn chạy theo: “Hình như anh có chuyện đã đồng ý với tôi mà chưa làm đó?”

“Tôi đồng ý với cậu chuyện gì à?”

Trong giọng nói của Dương Gian ánh lên sự ngờ vực.

Hùng Văn Văn lập tức nói:

“Lúc trước khi anh đưa tôi tới tham gia sự kiện linh dị chiếc ô che mưa màu đen, anh đã nói thế nào? Nói là sau khi bận việc xong thì sẽ hẹn hò với mẹ tôi, anh định chơi xấu đó hả?”

“À nhớ rồi, đúng là có chuyện như vậy, nhưng việc một đứa nhóc như cậu cứ lo chuyện này làm gì chứ, sau này nói sau.”

Dương Gian giật mình, đúng là có chuyện như vậy thật.

Nhưng giờ hắn mới thoát khỏi sự kiện bưu cục quỷ xong, nên tạm thời không có hứng thú ầm ĩ với Hùng Văn Văn.

“Muốn chạy?”

Hùng Văn Văn thấy Dương Gian rời đi, lập tức chặn hắn lại: “Có quỷ mới biết lần sau anh lại chạy đến chỗ nào, tôi thấy hẹn tới hẹn lui không bằng quyết định ngày hôm nay luôn. Đúng, hôm nay luôn, vậy nhé, tôi đi báo cho mẹ tôi biết.”

Dương Gian còn chưa kịp nói gì thì cậu nhóc đã chạy vọt đi.

“Hình như tối hôm nay mình cũng đồng ý đi ăn cơm với Lưu Tiểu Vũ?”

Dương Gian nghĩ nghĩ: “Cùng lắm gọi bọn họ đi ăn chung, đỡ phải xã giao với từng người một.”

Ừm. Đây là một ý tưởng hay.

Hai rắc rối đã được giải quyết cùng một lúc.

Về đến nhà, vì Trương Lệ Cầm vẫn còn ở công ty nên hiện tại trong nhà không có một bóng người, Giang Diễm vẫn đang xây nhà an toàn ở quê, sẽ không về thành phố Đại Xương nhanh như vậy.

Dương Gian ở nhà tắm rửa qua rồi nghỉ ngơi một chút, sau đó đến phòng an toàn cất cái xẻng vào trong, tránh tiện tay để ở bên cạnh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Tủ quỷ kia vẫn còn.”

Khi hắn quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, thì thông qua tầm mắt của quỷ nhãn hắn vẫn nhìn thấy cái tủ quỷ màu đỏ kia nằm trong một góc khuất trong phòng, dường như vẫn chưa bị động chạm gì.

Nhưng giao dịch lần trước đã kết thúc.

Dương Gian không nói ra yêu cầu mới, trên người cũng không có bị dính nguyền rủa của tủ quỷ, nhưng chiếc tủ quỷ cũng vẫn luôn đi theo hắn, không thể nào thoát được.

Nhưng hắn không kinh ngạc lắm.

Hắn tạm thời không để ý đến chuyện này.

Cùng lúc đó.

Khu biệt thự của tiểu khu Quan Giang.

Lý Dương đã kết thúc công việc tại công ty và đến tiểu khu, nhưng vừa về đến gần nhà thì sắc mặt đã xấu

giờ lại càng xấu hơn. Hắn bắt đầu cảm thấy mình không thể khống chế được bản thân, cơn đau khắp người khiến hắn ngã quỵ xuống đất, trong thân thể dường như

có một lực lượng linh dị đang điều khiển hắn, kéo lê hắn trên đất một đoạn đường.

Cuối cùng hắn bị cưỡng chế lết một căn phòng.

“Rầm!”

Cánh cửa rung lên dữ dội và bị đóng lại đột ngột.

Tình cảnh sau khi bị kéo vào phòng của Lý Dương cũng không dễ chịu gì, thân thể của hắn dính sát vào cửa, hắn không thể nhúc nhích được tựa như thể cả cơ thể đã bị dính lên trên.

“Lệ quỷ đang sống lại......”

Lý Dương cảm giác được từng cơn đau do cơ thể bị ăn mòn đem lại.

Cảm giác này thực sự rất đáng sợ, thân thể không thuộc về chính mình, bị dị vật cắn nuốt từng chút một, đau đến tận xương tuỷ.

Đây là chuyện đương nhiên.

Ban đầu Lý Dương đã khống chế một con quỷ để đi vào bưu cục, nhưng sau đó lệ quỷ sống lại khiến hắn phải

khống chế lệ quỷ thứ hai để tạo ra sự cân bằng nhất định. Chẳng qua khi hắn đánh nhau với Vương Dũng ở trên tầng năm của bưu cục, rồi trải qua một thời gian ngăn cản lệ quỷ xâm lấn bưu cục ở tầng một, hơn nữa cuối cùng còn không chặn được, bị lệ quỷ phá cửa vào.

Trước sau cộng dồn, khiến hắn sử dụng lực lượng linh dị quá thường xuyên, khiến cán cân giữa hai lệ quỷ

mất đi cân bằng.

Lý Dương giãy giụa thoát khỏi cánh cửa, nhưng chưa đầy một giây, hắn lại bị lực lượng linh dị lôi về, dán ở trên cửa lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment