Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2376 - Chương 2376: Cô Sẽ Thất Vọng Thôi

Chương 2376: Cô Sẽ Thất Vọng Thôi

“Cuối cùng cũng tan làm.”

Trong tòa cao ốc Thượng Thông, Lưu Tiểu Vũ mong ngóng giờ tan làm.

Đúng năm giờ, cô lao ra khỏi văn phòng ngay lập tức.

Không cần xác nhận, cũng không cần báo cáo với bất kỳ ai, chỉ có đội trưởng Dương Gian mới có thể quản được cô, chỉ cần Dương Gian không mở miệng, cô có thể nghỉ làm tự do.

Tuy nhiên, là một nhân viên liên lạc tận tâm và được đào tạo chuyên nghiệp, Lưu Tiểu Vũ cực kì đúng giờ. Ngay cả ngày bình thường không có việc gì, cô cũng đi làm đúng giờ, điện thoại mở 24 giờ sẵn sàng chờ lệnh, chỉ cần có nhiệm vụ nên dù cô đang ngủ cô cũng lập tức bò dậy làm việc.

Thật ra trong tòa cao ốc Thượng Thông này cũng có không ít nhân viên làm việc cho nên nhiệm vụ của Lưu

Tiểu Vũ khá nhẹ nhàng.

“Lưu Tiểu Vũ, hôm nay có chuyện gì? Sao tan làm sớm vậy?”

Lúc ra về, Lưu Tiểu Vũ gặp Đồng Thiến đang đi thang máy lên tầng, hai người chào hỏi một tiếng.

“Em hẹn Dương Gian ăn cơm nên hôm nay phải về sớm thay quần áo.”

Lưu Tiểu Vũ cười hì hì nói.

Đồng Thiến nói với sắc mặt hơi lạ:

“Em có thể hẹn Dương Gian ăn cơm? Vậy em cố lên, hy vọng hai người có một khoảng thời gian vui vẻ.”

Tuy thân thể là của nam, nhưng tâm tư lại là của nữ, nên thái độ của Lưu Tiểu Vũ với Dương Gian rất tế nhị, đáng tiếc Dương Gian là ngự quỷ nhân, hờ hững với tình cảm nam nữ, rất khó khăn nếu hai người muốn phát triển với nhau.

“Em vào đây, chào chị Đồng Thiến.”

Lưu Tiểu Vũ vẫy tay, vào thang máy chuyên dụng rời đi.

“Hy vọng cô ấy không phải chịu đả kích gì.”

Đồng Thiến khẽ lắc đầu.

Rất nhanh.

Lưu Tiểu Vũ lái xe quay trở về tiểu khu Quan Giang, hiện tại cô đã có một nơi ở riêng do công ty phân cho, vì thế tạm thời cô không cần ở nhờ Vương San San nữa.

Lưu Tiểu Vũ về nhà, tắm rửa, chải đầu, thay quần áo.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy liền thân rất dễ thương xuất hiện trước gương, nhìn cô khác hoàn toàn với lúc mặc đồng phục.

Đây không phải là phong cách của cô, mà phong cách do bên tổng bộ chỉ thị.

Tổng bộ cảm thấy Dương Gian thích con gái phong cách như vậy nên bên xã giao đã thiết kế phong cách này cho Lưu Tiểu Vũ.

Nhưng đây là một sự hiểu nhầm.

Lúc trước Tổng bộ điều tra sở thích của Dương Gian bằng cách xâm nhập vào máy tính của hắn, kết quả mọi tư liệu trong máy tính đó đều do Trương Vĩ lưu lại…

Nói cách khác, đây là hình tượng Trương Vĩ yêu thích, không phải Dương Gian.

“Hoàn mỹ.”

Lưu Tiểu Vũ hài lòng gật đầu, không hề hay biết chuyện này là hiểu lầm.

Cô nhìn thời gian.

Đã 6 giờ rồi.

Do dự một chút, Lưu Tiểu Vũ lấy điện thoại di động làm việc ra gọi điện thoại.

Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, là một giọng nói lạnh lùng: “Xin chào? Ai vậy.”

“Dương Gian, là tôi, Lưu Tiểu Vũ, anh đang ở đâu.”

Lưu Tiểu Vũ nói.

Dương Gian nói: “Ở phòng an toàn, sao thế, có việc gì à?”

Phòng an toàn?

Lưu Tiểu Vũ lập tức nhớ ra, phòng an toàn số một hiện nay thuộc sở hữu tư nhân của Dương Gian, nơi đây giam giữ một số lệ quỷ và vật phẩm linh dị, không ai dám bước vào nơi đó một cách dễ dàng trừ khi được hắn cho phép.

“Hiện tại anh có bận không?”

Trong điện thoại trả lời:

“Không bận lắm, đang kiểm tra qua chút, vật phẩm linh dị đều ổn, giam giữ quỷ cũng ok, chỉ là cần kiểm tra thường xuyên tránh việc ngoài ý muốn thôi.”

“Chúng ta có hẹn tối nay cùng nhau đi ăn cơm, anh đừng cho tôi leo cây đấy nhé?”

Lưu Tiểu Vũ nói.

Trong điện thoại im lặng một chút.

Chưa đến vài giây sau.

Trong phòng Lưu Tiểu Vũ đột nhiên lóe lên một ánh sáng màu đỏ, ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, Dương

Gian mặt mũi không cảm xúc xuất hiện trong phòng. Tuy cơ thể hắn không lạnh băng như trước, còn lấy lại được có thể người sống, nhưng hơi thở âm hàn xung quanh vẫn khiến mọi người cảm thấy không được thoải mái.

Đây là chuyện bình thường khi thường xuyên tiếp xúc với linh dị, hơn nữa trong thân thể Dương Gian còn có

lệ quỷ, vì vậy hơi thở âm hàn này cứ kéo dài không thể thay đổi.

Dương Gian ra khỏi phòng:

“Cô đã mời tôi ăn cơm, thì cô nên đến nhà hàng chọn món trước rồi mới gọi tôi chứ? Giờ cô vẫn ở nhà, thôi, cô đi nhà hàng gọi đồ đi, xong rồi gọi tôi đến. Tôi có thể xuất hiện ở bất kì chỗ nào trên địa bàn thành phố Đại Xương này."

Lưu Tiểu Vũ cố lên mặt:

“Ở đâu ra chuyện như vậy, may tôi tắm rửa xong rồi anh mới xuất hiện đó, nếu tôi còn đang tắm mà anh đột ngột hiện lên chẳng phải nhìn thấy hết của tôi rồi

sao.”

“Thân thể cô thì có gì đẹp?”

Quỷ nhãn của Dương Gian chuyển động một chút, nhìn qua một lượt.

“Bình thường chẳng có gì đặc biệt.”

Lưu Tiểu Vũ lập tức đỏ mặt ôm ngực mình: “Quỷ nhãn của anh vừa rồi nhìn thấy gì? Chờ đã, anh đóng quỷ

nhãn lại trước đã, không được nhìn loạn.”

“Cô cảm thấy trên người cô có thứ gì đáng để tôi xem?”

Khuôn mặt Dương Gian không cảm xúc, đôi mắt hoàn toàn trong suốt:

“Mọi thứ trong thành phố Đại Xương này không có gì là bí mật với tôi, tôi cũng rảnh đến mức nhìn chằm chằm vào một người.”

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, anh không biết câu biết rồi thì giữ bí mật sao? Làm gì mà nói thẳng ra như thế chứ.”

Lưu Tiểu Vũ đỏ mặt vội vàng phất tay, ý bảo Dương Gian đừng vạch trần cô như vậy.

Người bình thường không có bí mật nào trước Quỷ Nhãn.

Lưu Tiểu Vũ biết tư liệu hồ sơ của Dương Gian, vậy nên ngày cô mới giả vờ như không biết, nhưng đối phương vạch trần thẳng mặt con nhà người ta như thế khiến cô đỏ mặt tím tai.

“Đi thôi đi thôi, đưa tôi đi ăn cơm, anh chính là người phụ trách của thành phố Đại Xương, chắc chắn anh biết rõ nơi nào có đồ ăn ngon hơn tôi, anh chọn chỗ, tôi mời khách, ok chưa?”

Lưu Tiểu Vũ ngẩng đầu cười hì hì nói, tóc đuôi ngựa lắc lư hai bên, sau đó cô chạy tới bên cạnh Dương Gian, kéo cánh tay hắn.

“Nếu anh không phản đối thì cứ quyết định như thế nhé, đi thôi.”

Dương Gian không nói lời nào, một luồng ánh sáng đỏ bốc lên trong căn phòng.

Cùng với ánh sáng đỏ chợt lóe rồi biến mất, hắn cùng Lưu Tiểu Vũ cũng biến mất theo sau.

Bình Luận (0)
Comment