Sau đó bọn họ xuất hiện trước một ngôi trường bị phong tỏa.
“Nơi này là?”
Lưu Tiểu Vũ ngẩn ra một chút.
Dương Gian: “Trường cấp ba tôi từng học lúc trước.”
Con ngươi Lưu Tiểu Vũ khẽ đảo: “Nơi xảy ra sự kiện gõ cửa? Anh dẫn tôi tới đây làm gì.”
"Có một phố ăn vặt bên cạnh."
Dương Gian nói: “Chúng ta có thể đến đó ăn. Trước đây tôi cùng Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Miêu Tiểu Thiện thường xuyên đến đó, nhưng lần nào cũng được Trương Vĩ chiêu đãi."
“Tôi biết Trương Vĩ là tên con nhà giàu ngốc nghếch, anh ta là kẻ có tiền.”
Lưu Tiểu Vũ nói.
“Không, tôi phải giúp hắn chép bài tập, nhưng tôi cũng không biết làm, vậy nên tôi phải đi copy bài của Miêu Tiểu Thiện, cô ấy là học sinh giỏi, giỏi hơn chúng tôi nhiều, nếu không vì sự kiện linh dị kia khiến trường cho tạm nghỉ thì cô ấy đã đậu đại học danh tiếng rồi.”
Dương Gian nói, trong đầu hồi tưởng lại một số kỷ niệm trong quá khứ
Dù rằng đã là quá khứ.
Nhưng thật ra cũng lại chẳng hoàn toàn xa xôi, năm ngoái họ vẫn còn ở nơi này đi học, ăn vặt.
Nhưng hiện tại, cảnh còn người mất, không chết thì tàn.
Ngay cả phố ăn vặt bên cạnh trường học cũng trở nên quạnh quẽ, phần lớn cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ
còn lại ít ỏi một hai cửa hàng còn buôn bán nhưng kinh doanh không mấy khả quan, chỉ có thể duy trì chi tiêu bình thường.
Dương Gian cùng Lưu Tiểu Vũ đi trên con phố này, có một cảm giác khó tả.
Nhưng bọn họ vẫn vào một quán nhỏ bình thường ngồi xuống.
“Thực đơn đâu? Sao đến thực đơn còn không có.”
Lưu Tiểu Vũ muốn gọi món ăn.
Dương Gian nói: “Không có thực đơn, tự mình gọi là được, miễn là trong quán có món đó.”
“......”
Lưu Tiểu Vũ cảm giác Dương Gian không bình thường chút nào.
“Ông chủ cho hai bát mì xào thêm trứng gà. Cảm ơn.”
Dương Gian hô.
“Chờ một lát.”
Sau bếp truyền đến giọng chủ quán.
“Sao anh lại đưa tôi tới chỗ này ăn cơm? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Lưu Tiểu Vũ tò mò hỏi.
Dương Gian: “Không có ý gì đặc biệt, chẳng qua tôi quen ăn ở chỗ này, hơn nữa cô đột nhiên muốn tôi chọn chỗ ăn cơm, tôi cũng không biết đi đâu.”
Lưu Tiểu Vũ im lặng một hồi.
Giờ cô mới nhớ ra Dương Gian lúc trước vẫn là một học sinh cấp ba, sau khi trở thành ngự quỷ nhân hắn hầu như không có thú vui giải trí gì, gì mà đi dạo phố, ăn cơm, hẹn hò…đều không liên quan gì đến hắn.
Bình thường không phải xử lý sự kiện linh dị thì chính là đang trên đường đi xử lý sự kiện linh dị, gần như không ngừng nghỉ.
“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, không tệ đâu, thật đấy.”
Lưu Tiểu Vũ đột nhiên nở nụ cười: “Sau này nếu có thời gian thì dẫn tôi đến đây ăn đi.”
“Sau này không ăn được nữa đâu, tháng sau tôi đóng cửa quán rồi.”
Ông chủ lúc này bưng hai bát mì xào đi ra.
“......”
Lưu Tiểu Vũ có chút xấu hổ, sau đó lại nói: “Vậy các quán khác trên đường này chắc chắn cũng sẽ có món
ngon.”
“Đều đóng cửa, mấy quán chúng tôi đều thương lượng xong rồi.”
Ông chủ lại nói: “Không kinh doanh được nữa, đều phải đổi nghề.”
“Ăn mì đi.”
Dương Gian rất bình tĩnh, ăn mì từng chút một.
Trước kia hắn rất thích ăn mì xào ở đây, nhưng hiện giờ hắn phát hiện bản thân mình không thích đến như
vậy.
Lưu Tiểu Vũ nhìn Dương Gian muốn tìm đề tài nói chuyện, nhưng lại thấy ngượng ngùng không biết nên nói như thế nào.
Hơi tẻ nhạt, rất khó giao tiếp.
Đột nhiên điện thoại Dương Gian lại đổ chuông, sau khi ấn nghe, thì tiếng của Hùng Văn Văn truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tôi đến nhà anh tìm nhưng không thấy, Tiểu Dương anh đi đâu? Mau trở về ngay.”
“Đang ăn cơm.”
Dương Gian nói:
“Có chuyện gì ăn xong rồi nói.”
“Ăn cơm? Tốt lắm, anh ở yên đó đừng nhúc nhích, Hùng ca lập tức đến liền.”
Hùng Văn Văn nói xong liền cúp máy.
“Hùng Văn Văn hình như quên hỏi anh ăn cơm ở đâu.”
Lưu Tiểu Vũ đột nhiên cười: “Cậu ta chắc chắn sẽ gọi lại cho xem.”
Dương Gian nói: “Không đâu, cậu ta sẽ biết thôi, xác định vị trí một người là chuyện rất dễ dàng.”
“Làm được thật sao?”
Lưu Tiểu Vũ rất kinh ngạc.
Dương Gian nói: “Có gì mà không được? Hùng Văn Văn còn biết chính xác vé số từng hôm đó, đừng xem thường lực lượng linh dị, thứ này không thể dùng cách bình thường giảng giải được.”
Lưu Tiểu Vũ trầm ngâm gật đầu.
Nhưng cùng lúc đó.
Trước nơi ở của Dương Gian, Hùng Văn Văn suýt chút nữa ném bay điện thoại: “Tiểu Dương đáng ghét, nói
lời không giữ lời với Hùng ca, sau này tôi sẽ cho bồn cầu nhà anh tắc luôn.”
“Thôi vậy, đội trưởng Dương chắc có việc bận đột xuất, con đừng quấy rầy người ta nữa, đổi ngày khác
đi.”
Trần Thục Mỹ đứng bên cạnh vừa nói vừa khẽ vuốt tóc bên tai, tuy rằng cô chỉ mặc một bộ váy dài rất bình thường nhưng vẫn toát lên vẻ duyên dáng và chững chạc.
Chỉ cần đứng ở đó là đã tạo nên một phong cảnh đẹp.
“Mẹ, mẹ không biết đâu, Tiểu Dương vừa rồi suýt chút nữa quỳ trên mặt đất cầu xin con để con đồng ý cho
hẹn hò với mẹ, con từ chối mấy chục lần rồi nhưng vì anh ta phiền quá, con không chịu được nên mới đồng ý đấy.”
Hùng Văn Văn chớp mắt nói: “Không để chuyện này như thế được, chúng ta đi tìm anh ta đi, Tiểu Dương
chắc đang giấu con chuyện gì đó.”
Nói xong, hắn kéo Trần Thục Mỹ lên xe.