Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2379 - Chương 2379: Khó Xử

Chương 2379: Khó Xử

Từ 2381, mỗi chương chỉ còn 10 TLT. Thành thật cám ơn các bạn đã ủng hộ bọn mình thời gian qua. Chúc mọi người sẽ luôn nhiều sức khoẻ ạ!

Đừng quên ủng hộ các bộ khác của bọn mình trong lúc chờ chương nhé! !!

~~~

Mà chuyện xảy ra ở chỗ này cũng không có ai biết, cho dù là người phụ trách thành phố Đại Xương như Dương Gian cũng không thể mỗi ngày đều trợn Quỷ Nhãn đi dò xét khắp nơi.

Lúc này Dương Gian còn đang ăn mì trước một con phố bán quà vặt.

Ăn xong một bát mì xào, hắn không có cảm giác no bụng, hình như còn có thể tiếp tục ăn, điều này chứng tỏ là cơ thể của hắn còn rất thèm ăn.

Nhưng Dương Gian lại không có cảm giác đói bụng.

Nếu như có thể mà nói thì hắn sẽ chọn thời gian dài không ăn không uống, cho đến khi cơ thể chết đói thì thôi.

Nhưng dù là như thế, sau khi thân thể bị đói chết thì Dương Gian vẫn có thể hoạt động bình thường.

"No bụng rồi, tôi không ăn nổi nữa, ông chủ quán này xào một đĩa mì nhiều lắm."

Lúc này Lưu Tiểu Vũ đang uống một cốc nước, thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân mình đã hơi no.

"Đây cũng là lý do mà tôi hay đến đây ăn. Cơm nước xong rồi, tính tiền đi, tôi cảm thấy chúng ta nên trở về thôi."

Dương Gian nói.

"Về sớm như vậy làm gì chứ, anh không mang tôi đi dạo một vòng quanh đây sao? Sau khi tới thành phố Đại Xương tôi còn chưa đi du ngoạn đâu. Anh là người phụ trách thành phố Đại Xương cơ mà, chẳng lẽ lại đưa tôi đi làm quen xung quanh thành phố à? Đúng rồi, tôi thấy ở trên mạng nói thành phố Đại Xương có một chỗ sân khấu nhạc nước gì đó. Anh dẫn tôi đi xem có được không?”

Lưu Tiểu Vũ cười nói.

Vất vả lắm mới lôi kéo được Dương Gian ra ngoài, cô sao có thể chỉ ăn một bát mì xào mà đã thả Dương Gian về được. Lần sau muốn hẹn hắn thì cũng không biết là phải đợi đến lúc nào.

Dương Gian nói:

"Nếu không quay lại thì tôi sợ sẽ có phiền phức."

"Anh mà còn sợ phiền phức à? Trước kia, lúc ở tổng bộ tôi còn tin là anh sẽ sợ phiền phức, nhưg bây giờ đang ở địa bàn của anh, có phiền toái gì mà anh không giải quyết được chứ?"

Lưu Tiểu Vũ nói.

"Có một số việc cho dù là tôi cũng không giải quyết được."

Dương Gian nói:

"Cô cho rằng tôi là vạn năng chắc?"

"Tôi cảm thấy anh không khác vạn năng là mấy đâu."

Lưu Tiểu Vũ nói, cảm xúc của cô đối với Dương Gian còn mang theo một chút sùng bái.

Nhưng mà trong lúc đang nói chuyện, có một chiếc xe tư nhân đột nhiên rẽ vào khu phố bán quà vặt này.

Theo lý thuyết thì chỗ này cấm lái xe vào, nhưng bây giờ phố bán quà vặt rất vắng vẻ, ngẫu nhiên vẫn có vài chiếc xe không tuân thủ quy tắc giao thông, chọn đi tắt qua đây.

Chiếc xe tư nhân này dừng ở bên ngoài cửa tiệm.

Cửa xe vừa mới mở ra, đã thấy Hùng Văn Văn từ trong xe nhảy ra ngoài:

"Tiểu Dương, đừng cho là anh trốn đến chỗ này thì tôi sẽ không tìm được nha, vô dụng thôi, tôi có thể dự báo được vị trí của anh đó."

"Trong mười phút đồng hồ đuổi kịp thì sẽ thưởng một vạn tệ, cô đã nói mà, đừng có quỵt nợ đấy. Tuy rằng lão Vương tôi rất lâu rồi không lái xe taxi, đã đổi nghề mở căng tin, nhưng kỹ thuật lái xe của tôi cũng không phải để chưng cho vui đâu, thỉnh thoảng ngứa tay vẫn ra ngoài làm thêm, đụng phải tôi thì coi như vận khí của mấy người tốt đó, trong khoảng thời gian này, cô có biết là tôi đã phải đi tắt bao nhiêu đường không hả?"

Tài xế xe taxi kia thò ra nửa cái đầu ra ngoài, miệng nói không ngừng.

"Bác tài, tiền xe của bác tôi sẽ chuyển qua, vô cùng cám ơn."

Trong xe, Trần Thục Mỹ thanh toán tiền xong rồi mới xuống xe.

"Người đẹp đúng là sảng khoái, lần sau có việc gấp nhớ phải gọi điện thoại cho lão Vương tôi nhé. Việc trong cửa hàng tôi rất nhàn, lúc nào cũng có thời gian rảnh, chỉ cần chịu thêm tiền là được, nhưng mà đi xe của tôi thì việc thêm tiền cũng đáng mà."

Lão Vương nói, sau đó lại tiếp tục lải nhải rằng xe mình còn mới này kia, cái gì mà bốn trăm mã lực, động cơ V6, gia tốc bao nhiêu, vì mua nó mà vay mượn như thế nào, nghe không hiểu chút nào luôn.

Hắn vừa lẩm bẩm vừa lái xe đi mất.

Chỗ này chỉ còn lại Hùng Văn Văn, Trần Thục Mỹ, cùng Dương Gian và Lưu Tiểu Vũ.

Bốn người nhìn nhau, tình cảnh hình như có hơi xấu hổ.

Dương Gian không cảm thấy kỳ lạ khi Hùng Văn Văn tìm đến, chỉ là hắn hơi kinh ngạc rằng không ngờ là Hùng Văn Văn có thể lôi Trần Thục Mỹ tới đây.

Tên này nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Lúc này, Lưu Tiểu Vũ cũng khá sửng sốt, theo bản năng thì cô nghĩ là chắc có chuyện gì quan trọng nên Hùng Văn Văn mới vội vã đến tìm Dương Gian. Tuy nhiên khi nhìn thấy Trần Thục Mỹ đang đứng ở bên cạnh thì cô lại cảm thấy có chút nghi ngờ.

Trần Thục Mỹ thì có vẻ hơi xấu hổ, cô là một người phụ nữ thành thục cùng trưởng thành, tất nhiên nhìn ra được việc Lưu Tiểu Vũ và Dương Gian ở cùng nhau không phải là vì làm việc, mà là để hẹn hò. Dù sao tuổi tác của cả hai cũng chênh lệch không nhiều, hơn nữa cách trang điểm của Lưu Tiểu Vũ có vẻ rất được giới trẻ yêu thích.

"Tiểu Dương, anh đang làm gì ở đây vậy?"

Hùng Văn Văn hỏi.

Vẻ mặt Dương Gian vẫn không có cảm xúc như cũ, nói:

"Ăn mì."

"Anh vẫn còn tâm trạng ngồi ăn mì ở đây sao. Anh không biết giữ chữ tín à? Ngay cả trẻ con mà anh cũng lừa được, anh có còn là người không?"

Hùng Văn Văn rất tức giận nói.

"Có điều hiện tại tôi không thèm so đo với anh, tôi dẫn mẹ tôi đến rồ đây, bây giờ anh phải chịu trách nhiệm, còn cả Lưu Tiểu Vũ nữa, chị ở đây làm cái gì? Mau đi theo tôi, đừng ở chỗ này làm phiền người khác."

"?"

Lưu Tiểu Vũ hơi bối rối, thật lâu sau mới phản ứng lại, xem ra ngoại trừ cô thì Dương Gian còn hẹn ra cả Trần Thục Mỹ ngoài ăn cơm.

"Hóa ra là vậy."

Lưu Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Dương Gian, trên mặt biểu lộ ra vẻ “không ngờ anh lại là người như vậy”.

Sau đó cô lại nhìn Trần Thục Mỹ, không thể không thừa nhận việc Trần Thục Mỹ thực sự là một đại mỹ nữ, ngay cả cô nhìn còn thấy thích, nói chi là đàn ông.

"Thật khó cho tôi mà."

Trong lòng Lưu Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng bất lực.

Lưu Tiểu Vũ còn chưa kịp nói gì thì Hùng Văn Văn kéo cô ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment