Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch) vẫn sương sương 6 chương trở lên mỗi ngày. Các bạn có thể quẹo lựa a quẹo lựa!
~~~
Mặc dù Hùng Văn Văn là người giấy nhưng sức lực lại rất lớn, Lưu Tiểu Vũ không thể thoát được.
"Văn Văn, không được bắt nạt Tiểu Vũ, mau buông tay ra."
Tuy Trần Thục Mỹ quát lớn như vậy nhưng lại không hề có cảm giác hung dữ, thậm chí còn có vẻ dịu dàng.
Hùng Văn Văn bị dọa sợ, lập tức buông tay, sau đó nói:
"Con không bắt nạt chị ấy, con chỉ đưa chị ấy ra khỏi đây để không làm phiền mẹ và Tiểu Dương hẹn hò mà thôi."
Trần Thục Mỹ nghe thấy Hùng Văn Văn nói vậy thì đỏ bừng mặt, cô liếc mắt nhìn Dương Gian, đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Vẻ mặt của Dương Gian lại cực kỳ bình tĩnh, trong mắt không có một gợn sóng, hắn đứng lên nói:
"Nếu như mọi người đều không bận thì tôi sẽ dẫn tất cả đến thành phố Đại Xương dạo một vòng. Dì Trần mới đến thành phố Đại Xương không lâu nên có lẽ vẫn chưa quen thuộc với nơi này. Lưu Tiểu Vũ cũng vậy. Hôm nay vừa hay gặp nhau ở đây, chúng ta cùng đi luôn."
"Hả?"
Lưu Tiểu Vũ nhìn Dương Gian, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ.
"Cô không muốn đi dạo sao?"
Dương Gian nói.
Lưu Tiểu Vũ nói:
"Không, tôi muốn."
"Dì Trần thì sao?"
Dương Gian lại hỏi.
Trần Thục Mỹ hơi ngượng ngùng nói:
"Tôi nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng Dương."
"Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi."
Dương Gian nói, rồi dẫn ba người rời đi.
Trong lòng Lưu Tiểu Vũ vô cùng phức tạp, có vẻ như buổi hẹn hò đầu tiên giữa cô và Dương Gian đã toi rồi, hiện tại đã biến thành một buổi tụ tập. Nhìn bộ dạng của Dương Gian thì có lẽ hắn cũng không có ý gì với Trần Thục Mỹ, trông dáng vẻ của hắn giống như đang làm việc hơn.
Quả thực nhìn Dương Gian như đang làm nhiệm vụ vậy, dẫn theo Lưu Tiểu Vũ, Trần Thục Mỹ, còn có cả Hùng Văn Văn đi dạo khắp thành phố Đại Xương.
Với Quỷ vực thì trong nháy mắt có thể đi đến bất cứ nơi nào trong thành phố này.
Lúc mới đầu, Trần Thục Mỹ và Lưu Tiểu Vũ còn hơi ngượng ngùng.
Nhưng rất nhanh cả hai người đã trở nên quen thuộc, cười cười nói nói với nhau trên đường, còn Hùng Văn Văn thì lại thường xuyên ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, bộ dạng vô cùng chán nản.
"Tên Tiểu Dương này không ổn chút nào, mình đã giúp hắn như vậy rồi mà hắn vẫn không biết nắm chắc cơ hội tiếp xúc với mẹ, thật khiến người ta lo lắng mà."
Hùng Văn Văn cảm thán.
Cảm thấy tuổi mình còn nhỏ mà đã phải khổ tâm như vậy rồi, người ta vẫn không chịu hiểu.
Nhưng mà nghĩ lại thì đây chẳng phải là sự vĩ đại của mình sao?
Mười giờ tối.
Sau ba, bốn tiếng đi du ngoạn, thể lực của Lưu Tiểu Vũ và Trần Thục Mỹ đã tiêu hao đi rất nhiều, hai người là đều người bình thường chứ không phải ngự quỷ nhân nên cảm thấy rất mệt mỏi, bọn họ định ngồi nghỉ ở bờ sông, hóng gió một lúc rồi về.
Lưu Tiểu Vũ và Trần Thục Mỹ ngồi trò chuyện với nhau.
"Chị Trần, chị cảm thấy Dương Gian có ý với chị sao?"
Lưu Tiểu Vũ quay đầu nhìn Dương Gian đứng cách đó không xa, sau đó nhỏ giọng nói.
Trần Thục Mỹ mím môi cười nói:
"Dương đội là một người rất tốt, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, còn cứu mạng Văn Văn nữa. Nói thật thì tôi rất cảm kích Dương đội, hơn nữa Văn Văn luôn muốn tác hợp cho tôi và Dương đội, nếu như Dương đội muốn hẹn hò với tôi thì tôi cũng cảm thấy không có gì là không ổn cả, chỉ là có vẻ như Dương đội không có ý với tôi mà thôi."
"Tiểu Vũ, tôi nghĩ là cô nên nắm chắc cơ hội này, tôi cảm thấy so với tôi thì cô xứng đôi với Dương đội hơn, cô là liên lạc viên của Dương đội, hai người nên thân thiết với nhau hơn mới phải."
Lưu Tiểu Vũ thầm thở dài nói:
"Tôi và chị Trần cũng giống nhau thôi, đều là người mà Dương Gian đặc biệt tin tưởng. Nhưng mà hắn quá đặc biệt, tôi cảm thấy rất khó để chạm tới trái tim của hắn. Mặt khác thì công việc này của tôi phải giữ bí mật, trừ Dương Gian thì tôi không thể tiếp xúc quá nhiều với những người khác, nhất là những người xa lạ để phòng ngừa để bị lộ bí mật."
"May mắn là tôi được tới thành phố Đại Xương, chứ nếu vẫn còn ở lại tổng bộ thì thậm chí còn không có cơ hội ra ngoài dạo phố đâu. Có điều tôi cũng không hối hận khi làm công việc này. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì bản thân có thể làm được một điều gì đó cho xã hội này."
Cô đứng dậy, nhìn ra bờ sông, ban đêm gió thổi mát rượi, cảm giác vô cùng hài lòng:
"Tôi thích nơi này, thích thành phố này."
"Tôi cũng vậy, nơi này làm cho tôi cảm thấy rất thanh thản."
Trần Thục Mỹ đưa tay lên vuốt lại mái tóc bị gió sông thổi loạn, mỉm cười nói.
Trong lòng cả hai người đều hiểu.
Giữa hai người họ và Dương Gian chỉ thiếu một cơ hội mà thôi, một cơ hội để có thể tiến xa hơn, nhưng không ai có thể làm được, không phải là họ không muốn nắm bắt mà là vì Dương Gian không cho họ cơ hội này.
Thực ra còn có một hiện thực đau lòng là họ không có quyền lựa chọn.
Làm gì có ai dám tiếp xúc với liên lạc viên của cấp đội trưởng cơ chứ, tổng bộ và Dương Gian chính là hai ngọn núi lớn cản ở phía trước, cũng không có người nào dám tiếp xúc với mẹ của ngự quỷ nhân cả.
Chỉ có Dương Gian là có thể mặc kệ hết tất cả những chuyện này.
Mà trên thế giới này, không chỉ có Lưu Tiểu Vũ và Trần Thục Mỹ không có quyền lựa chọn, còn có rất nhiều người cũng giống như họ.
Có thể thanh thản mà sống đã là một điều xa xỉ rồi.
"Tủm tủm!"
Bỗng lúc này có âm thanh rơi xuống nước truyền đến bờ sông, tiếng nước rất lớn, giống như có người nhảy xuống nước vậy, khiến Lưu Tiểu Vũ bất ngờ giật nảy mình.
"Dương Gian, mau tới đây xem một chút, hình như vừa rồi tôi nhìn thấy có người nhảy cầu."
Lưu Tiểu Vũ vội vàng kêu lên.
Lúc này Dương Gian đi tới, hắn nói:
"Tôi đã hạ lệnh phong tỏa bờ sông rồi. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hủy bỏ mệnh lệnh này. Trừ chúng ta ra thì không có ai ở trên bờ sông này đâu."
"Bảo sao nơi này yên tĩnh như vậy."
Trần Thục Mỹ nhìn xung quanh một lúc.
Mặc dù quảng trường bên bờ sông đã sáng đèn, thế nhưng lại không có một ai, lúc đầu cô còn tưởng rằng không có ai tới đây, bây giờ xem ra không phải là như vậy.
"Nhưng vừa rồi tôi hình như nhìn thấy có người rơi xuống nước, chờ một chút, phong tỏa bờ sông? Vậy sự kiện quỷ hồ kia... "
Lúc này Lưu Tiểu Vũ mới kịp phản ứng, cô bị dọa sợ, vội vàng lui lại mấy bước, ôm chặt lấy cánh tay của Dương Gian, trốn sau lưng hắn.