"Nói như vậy, vừa rồi rơi xuống nước không phải là người sao?"
Lúc Lưu Tiểu Vũ nói ra câu này thì trong mắt cô lộ ra vẻ kinh hoảng, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Vừa rồi tiếng động kia ở rất gần cô.
Trần Thục Mỹ cũng lo lắng đứng dậy, vội vã rời xa bờ sông, cô nhìn Hùng Văn Văn rồi vội vàng vẫy tay ra hiệu cho hắn nhanh chóng đi qua đây, không được chạy nhảy lung tung.
"Yên tâm, không có chuyện gì đâu, có tôi ở bên canh chừng rồi."
Dương Gian bình tĩnh nói:
"Hơn nữa gần đây tôi chưa từng nghe nói là có người chết bởi vì sự kiện linh dị ở bờ sông. Vì vậy tôi nghĩ rằng nơi này khá an toàn, ít nhất là linh dị không ảnh hưởng lớn lắm, tôi chỉ phong tỏa nơi này cho ổn thỏa mà thôi."
Nguồn gốc của quỷ hồ không phải là ở thành phố Đại Xương, sông lớn cùng thuỷ vực ở nơi này cùng lắm là bị dính một chút linh dị mà thôi.
"Mấy người cứ ở yên chỗ này, để tôi qua đó xem thế nào."
Dương Gian vỗ vỗ tay của Lưu Tiểu Vũ, ra hiệu cho cô buông tay ra.
"Vậy anh cẩn thận một chút."
Lưu Tiểu Vũ thận trọng buông Dương Gian ra, rồi lo lắng dặn dò.
Dương Gian khẽ gật đầu, hắn tới gần bờ sông, đi tới chỗ có người rơi xuống nước.
Rất nhanh, hắn dừng chân lại.
Hắn nhìn thấy một loạt dấu chân ướt sũng trên mặt đất gần mép nước, hơn nữa dấu chân còn hiện rõ cả ngón chân, điều này chứng tỏ rằng đã có người nào đó đi lên bờ bằng chân trần.
Thế nhưng dấu chân chỉ cách bờ sông khoảng một mét, không thể đi xa hơn được.
Sắc mặt Dương Gian khẽ thay đổi, hắn nhìn mặt sông phẳng lặng trước mặt.
Mặt nước âm u giống như đang ẩn giấu một điều gì đó mà hắn không thể nhìn thấy được.
Hắn mở quỷ nhãn ra.
Nước sông không thể nào ngăn cản được sự thăm dò của mắt quỷ, rất nhanh Dương Gian đã nhìn thấy có một xác chết chìm sâu dưới nước, xác chết kia rất quỷ dị, không phải nổi lềnh bềnh trên mặt nước, cũng không phải chìm hẳn dưới đáy sông, mà cứ đứng sững trong nước, lơ lửng, không trên không dưới, đồng thời xác chết đó còn đung đưa theo dòng chảy của nước sông, như đang đi bộ trong nước vậy.
Hắn thu hồi ánh mắt, không để ý tới thi thể kia nữa.
Bởi vì thi thể kia không phải là lệ quỷ, có lẽ là một người nào đó không may bị giết.
Có điều người chết dường như bị nhiễm linh dị trong nước sông, mãi mãi bị trói buộc trong lòng sông này, thi thể không bị thối rữa, cũng không bị trương lên vì ngâm nước, chỉ là không có huyết sắc, da dẻ trắng bệch.
"Thi thể này có lẽ là bị trôi dạt từ trên thượng nguồn xuống."
Dương Gian trầm ngâm suy nghĩ.
Điều này cho thấy mức độ ảnh hưởng của quỷ hồ vẫn đang tiếp tục tăng lên.
"Dương đội, tình hình bên đó thế nào rồi? Nếu như không có chuyện gì thì chúng ta mau chóng trở về thôi, nơi này có vẻ nguy hiểm."
Trần Thục Mỹ thấy Dương Gian đứng ở đó một lúc lâu thì lo lắng hét lên một câu.
Nghe thấy Trần Thục Mỹ gọi, Dương Gian thu hồi suy nghĩ, hắn quay người đi về chỗ mấy người Lưu Tiểu Vũ:
"Không có việc gì đâu, chỉ là trong nước có chút kỳ lạ mà thôi, xem ra việc tôi hạ lệnh phong tỏa bờ sông là một việc đúng đắn. Giờ đã không còn sớm, để tôi đưa mọi người về nhé, sau này chú ý không nên đến gần mép nước, nơi này đối với người bình thường thì ít nhiều vẫn có chút nguy hiểm."
"Chuyện này có thể giải quyết được không?"
Lưu Tiểu Vũ hỏi.
Dương Gian nói:
"Không dễ giải quyết đâu, phạm vi quá lớn, trước hết cứ tạm thời để yên như vậy, bên phía tổng bộ sẽ có sắp xếp."
Hắn tạm thời không muốn bận tâm tới sự kiện quỷ hồ.
Đây rất có thể là một sự kiện linh dị cấp S.
Hắn vừa mới xử lý xong bưu điện quỷ, hắn không muốn bản thân lại dính vào chuyện phiền toái như vậy. Vì vậy trước hết cứ xem tình hình như thế nào đã, nói không chừng lát nữa sẽ có một đội trưởng khác dẫn người tới đây xử lý.
Lưu Tiểu Vũ khẽ gật đầu, không hỏi nhiều.
Rất nhanh, một ánh sáng đỏ lóe lên, Dương Gian dẫn theo mấy người họ rời khỏi bờ sông.
Tuy nhiên, sau khi đám người Dương Gian rời đi không lâu thì gần mặt sông lại truyền đến một loạt động, một hình bóng kỳ lạ đi ra từ trong nước, cố gắng bước lên bờ. Có điều bóng người kia cũng chỉ lang thang quanh bờ sông mà thôi, để lại một loạt dấu chân ướt sũng sau đó lại nhảy xuống nước, xung quanh nhanh chóng trở lại cảnh yên tĩnh như ban đầu.
Nhưng cũng không lâu sau, âm thanh như vậy lại truyền tới, chỉ là đổi sang một chỗ khác mà thôi.
Hiển nhiên, con quỷ đang lặp đi lặp lại một động tác, không ngừng cố gắng tìm cơ hội đi lên bờ.
Có lẽ không chỉ thành phố Đại Xương mà ở những nơi khác cũng xảy ra chuyện như vậy, thậm chí có thể quỷ đã thành công ở một vài nơi.
Sau khi quay trở về tiểu khu Quan Giang, Lưu Tiểu Vũ và mẹ con Trần Thục Mỹ, Hùng Văn Văn tạm biệt nhau rồi rời đi, ngày mai cô còn phải đi làm, cần dậy sớm một chút.
Trần Thục Mỹ cũng dẫn Hùng Văn Văn về nhà.
Sau khi thấy mọi người rời đi thì Dương Gian mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn có việc phải làm, đó là kêu Trương Lệ Cầm tiếp tục ghi chép sự kiện bưu điện quỷ lần này, không chỉ xây dựng hồ sơ mà còn phải thuật lại tất cả những gì mà hắn đã trải qua.