Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2407 - Chương 2407: Làm Công Ăn Lương

Chương 2407: Làm Công Ăn Lương

MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN! !! !

---

"Tôi chỉ do dự vài giây, Dương Tử Phong đã chết rồi, tôi nghĩ đây là cái giá để cậu ta có được lực lượng linh.”

"Người bình thường có lực lượng linh dị chỉ nhờ một điều ước, thực sự khó tin, vì vậy cậu ta chết tôi cũng thấy bất ngờ nhưng cũng hợp lý. Đội trưởng Dương, anh nghĩ thế nào?"

Dương Gian nói: "Chuyện này không sai, nhưng anh đã sai, anh là người phụ trách, anh phải hiểu được sự kiên linh dị chắc chắn có liên quan đến linh dị, lúc Dương Tử Phong xảy ra chuyện chính là thời gian vàng để tiếp xúc với con quỷ kia, vậy mà anh lại bỏ lỡ nó.”

"Nếu tùy tiện tiếp xúc, tôi có thể sẽ chết.”

Cao Minh bất đắc dĩ nhún vai: “Chỉ khi nào tôi đảm bảo được cái mạng của mình an toàn thì tôi mới có thể đi dò xét tình hình, đây là chuyện thường tình mà. Dù sao tôi cũng làm công ăn lương mà thôi, người liều mạng quá chết nhanh lắm.”

Hắn bày ra vẻ chẳng thiết sự đời.

Bất đắc dĩ trở thành người phụ trách, hàng ngày hắn chỉ lên điểm danh rồi về nhà.

Còn đối với những chuyện linh dị này, tốt nhất không nên dính vào.

"Vậy anh muốn đẩy chuyện này cho tôi?"

Dương Gian uống một ngụm Coca, thờ ơ nhìn hắn.

Trong đôi mắt đỏ kia không hiện lên chút cảm xúc nào.

Cao Minh cười nói: "Đội trưởng Dương hiểu lầm rồi, tôi chỉ cung cấp thông tin. Nếu đội trưởng có hứng thú, chúng ta có thể điều tra. Dù sao chuyện này để lâu thành họa, bây giờ không xử lý sẽ sau này lại thành chuyện lớn không chừng.”

Tuy hắn tránh việc, nhưng hắn không ngốc.

Tờ giấy điều ước của Dương Tử Phong có khả năng liên quan đến một điều gì đó khủng khiếp.

Hiện giờ phát hiện và xử lý sớm tốt hơn là để sau này xảy ra chuyện mới xử lý.

"Tôi chỉ cảm thấy hứng thú chứ không muốn tham gia vào vấn đề này. Nếu anh muốn tôi giúp anh chuyện này, thì anh suy nghĩ nhiều rồi, dù sao theo quy định, tôi chỉ quản lý thành phố Đại Xương và một số thị trấn xung quanh, chứ không quản chỗ này.”

Dương Gian thản nhiên nói.

Việc hắn từ chối giúp đỡ Cao Minh cũng là hợp tình hợp lý.

"Đúng rồi, ai là đội trưởng phụ trách ở đây? Lý Quân hay Vệ Cảnh?"

Cao Minh nói: "Là Vệ Cảnh, nhưng anh ta còn có chuyện khác phải giải quyết. Nếu anh ta ở đây thì đã tốt, tôi không phải lo nhiều chuyện như vậy.”

"Nếu đội trưởng Dương có thể giúp, tôi rất sẵn lòng để ý bạn bè của đội trưởng ở đây, sau này anh có yêu cầu gì thì cứ nói.”

Hắn nở nụ cười, đưa ra lời hứa hẹn.

Nếu Dương Gian đồng ý chuyện này thì hắn vẫn có lợi, dù sao để ý mấy người thường cũng không phiền lắm.

Nghe thấy thế, Dương Gian liền nghĩ đến Miêu Tiểu Thiện.

Miêu Tiểu Thiện vẫn phải học ở đây, hắn cũng không thể ở đây mãi được, hắn sẽ yên tâm hơn nếu có người để mắt đến cô, dù Cao Minh không phải là đội trưởng nhưng hắn vẫn là người phụ trách, có quyền giải quyết rất nhiều phiền phức.

Tuy Dương Gian cũng có quyền lợi đó, nhưng hắn cũng không phải là người thành phố này, cũng có lúc không tiện.

“Cuối cùng anh cũng nói được vài câu ra dáng con người, nếu anh có thể chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi cũng không ngại đi điều tra chuyện tờ giấy điều ước kia. Nhưng anh nên biết, lời hứa này không phải lời nói gió bay, chỉ cần cô ấy xảy ra vấn đề gì, anh cũng chuẩn bị tinh thần đi.”

Hắn không nhẹ nhàng, thậm chí còn nói với thái độ ác liệt.

Nhưng Cao Minh không tức giận.

Đội trưởng Dương Gian có đủ tư cách để phách lối, không ai dám chứng khinh thường.

"Tôi biết chứ, sau khi tan làm tôi rảnh lắm, thỉnh thoảng để mắt đến bạn đội trưởng không phải là vấn đề.” Cao Minh nói.

Dương Gian nói: "Vậy được, lấy ra đi.”

Nói xong hắn duỗi tay ra.

Tần Mị Nhu nhìn Cao Minh rồi lại nhìn Dương Gian.

Cao Minh cười nói: "Đội trưởng Dương nghĩ tôi còn giấu tin tức gì sao?"

"Không có sao?"

Dương Gian nói: "Tôi quá quen với kiểu diễn giả tạo của mấy anh rồi, cái gì cũng muốn giữ một chút cho riêng mình, thực ra nếu tôi muốn điều tra, bên anh cũng không thể cản được, đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa như vậy.”

Cao Minh ra hiệu cho Tần Mị Nhu, Tần Mị Nhu gật đầu ra ngoài, đến kệ hộ sơ tìm kiếm gì đó.

"Xin lỗi, thông tin hồ sơ ở đây thuộc quyền quản lý của Vệ Cảnh. Tôi không tiện bàn giao cho cấp trên nếu đưa thẳng cho anh. Hơn nữa những gì tôi nên nói cũng đã nói, chỉ còn video theo dõi mấy ngày trước thôi, anh xem thử đi.”

Rất nhanh.

Tần Mị Nhu tìm thấy chiếc USB trữ thông tin, đồng thời trình chiếu nó lên.

Một đoạn video ngắn xuất hiện trên máy chiếu ở phòng làm việc.

Đoạn video là một con phố.

Sau vài giây trình chiếu, hình ảnh bắt đầu nhấp nháy, chập chờn và nhòe đi, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy một bé gái ở phía xa của video giám sát.

Cô bé càng đến gần, hình ảnh càng mơ hồ.

Đến cuối cùng, màn hình trắng xóa, sau đó trở về bình thường.

Bình Luận (0)
Comment