Với năng lực của Dương Gian bây giờ, mở ba tầng quỷ vực rất đơn giản, vì thế phạm vi của quỷ vực cũng lớn đến kinh người, từng khu vực bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ, chỉ trong vài giây, cả thành phố được quỷ vực của Dương Gian bao trùm.
"Phạm vi của quỷ vực khó tin thật đó.”
Cao Minh tháo kính râm xuống, đôi mắt với hốc mắt đen ngòm nhìn ra xa xa.
Hắn cảm thấy kinh dị.
Bởi vì hắn không nhìn thấy điểm cuối của quỷ vực, nó đã vượt khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, trước mắt hắn chỉ là một màu đỏ tươi yên tĩnh.
Hắn cảm nhận thấy những người bình thường không còn bình thường như lúc ban đầu.
Lúc này, chỉ cần Dương Gian muốn, hắn có thể dễ dàng xóa sổ một người, khiến một người biến mất không để lại dấu vết.
"Anh phải nói trước chứ, chuyện này lại động tới tổng bộ rồi.” Cao Minh nói.
"Không phải lần đầu đâu, quen rồi là được.”
Dương Gian không quan tâm.
Trong phạm vi của quỷ vực, hắn nhìn thấy không ít ngự quỷ nhân nhắc đến mình.
"Quỷ vực? Là sự kiện linh dị, hay ngự quỷ nhân?”
“Quỷ vực màu hồng này….. bắt đầu từ hướng của Cao Minh, vậy không nhầm được, Dương Gian đã ra tay.”
"Đến tận nơi này, thật là kinh người, chắc hơn mấy chục dặm.”
Những ngự quỷ nhân này đều là người của tổng bộ, họ nhanh chóng trao đổi qua điện thoại vệ tinh, đang xác nhận tình hình để giữ bình tĩnh, tránh gây hiểu nhầm.
"Để tôi tìm xem cô bé đang ở đâu.”
Dương Gian đang sàng lọc.
Cần tìm một người trong thành phố cần một chút thời gian, cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng hắn có kinh nghiệm trong vấn đề này.
Ví dụ bắt đầu với chiều cao và loại trừ những người có chiều cao không đáp ứng yêu cầu.
Cứ như thế này, rất nhiều người đã biến mất trong tầm mắt của hắn, chỉ còn lại bóng dáng của trẻ em.
Sau đó, loại trừ con trai...
Loại trừ những cô bé còn quá nhỏ.
Sau nhiều lần sàng lọc, mục tiêu nằm trong tầm mắt của hắn còn rất ít.
Phần còn lại không dễ sàng lọc, chỉ có thể nhìn từng người để xác nhận.
Ba tầng quỷ vực đủ để ngăn cản linh dị, cũng không để một người bình thường phát hiện, vì vậy nếu mọi thứ suôn sẻ, cô bé sẽ không phát hiện ra hắn.
Rất nhanh.
Quỷ nhãn của Dương Gian chuyển động, tầm nhìn của hắn rơi xuống một con hẻm tương đối hẻo lánh cách xa trung tâm thành phố.
Con hẻm tối tăm giữa ban ngày.
Nhưng có một bé gái lấm lem mặc váy lên áo đi trong con hẻm này, cô ấy đang cầm một mẩu bánh mì không biết lấy từ đâu ra, vừa đi vừa ăn.
"Tìm thấy rồi.”
Khi quỷ nhãn của Dương Gian nhìn vào cô bé này, đã có một phản ứng nhất định.
Tầm mắt của hắn bị bóp méo, một lệ quỷ đáng sợ chồng lên bóng cô bé, như thể chúng hợp nhất với nhau, hơn nữa lệ quỷ dường như đã phát hiện ra hắn, nó đang chậm rãi quay đầu lại.
Quỷ vực đang biến mất.
Một lực lượng linh dị đáng sợ đang xen vào, đồng thời tầm mắt của hắn đã mất dần.
Khu vực đó trống rỗng, không thể nhìn rõ nữa.
Giống như có sương mù bao phủ.
"Có thể gây trở ngại cho ba tầng quỷ vực, lệ quỷ kia không tầm thường.”
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi.
Cứ tưởng cuộc tìm kiếm suôn sẻ nhưng không ngờ mức độ khủng bố của lệ quỷ kia lại ngoài sức tưởng tượng.
"Cao Minh đi cùng tôi một chuyến.”
"Chờ một chút.” Cao Minh nhận ra điều gì đó liền vội vàng muốn ngăn lại.
Nhưng Dương Gian không cho hắn cơ hội để do dự, trực tiếp mang hắn biến mất trong tòa nhà.
Nếu không thể nhìn rõ ở một nơi xa vì bị quấy nhiễu, thì đến gần là được.
Ngay sau đó.
Họ xuất hiện ngoài ngõ nhỏ kia.
Con hẻm tối tăm, ẩm thấp đầy nước ngay lập tức hiện ra trước mặt.
"Đây là...”
Cao Minh định vị, mí mắt giật giật.
Đã cách nơi vừa rồi hơn hai mươi ki lô mét.
Quả nhiên, phạm vi quỷ vực của Dương Gian rất lớn.
"Bé gái kia ở trong con hẻm này.”
Dương Gian nói, rồi bổ sung thêm: "Con quỷ cũng ở đó.”
Cao Minh nhìn vào con hẻm nhỏ.
Không có một bóng người, hơn nữa là một cái ngõ cụt.
"Không có ai sao?"
Dưới cặp kính râm của Cao Minh, một đôi mắt đen kỳ dị nhìn vào con hẻm nhỏ phía trước.
Đôi mắt trống rỗng của hắn có thể cảm nhận được rất nhiều hiện tượng linh dị khác nhau, nhìn thấy thực hư rõ ràng hơn người thường, nhưng hiện tại trong mắt hắn thì con hẻm nhỏ phía trước cực kỳ bình thường.
Hắn không hề nhìn thấy có cô gái nào ở đây cả.
"Đây mới là điều khiến tôi quan tâm nhất, tôi cũng không nhìn thấy ai."
Quỷ Nhãn của Dương Gian Quỷ Nhãn cũng đang dò xét các ngóc ngách trong con hẻm.
Lúc này hắn không nhìn thấy bất kỳ ai ở trong con hẻm nhỏ cả.
"Quỷ Nhãn của cậu cũng nhìn không thấy hả?"
Cao Minh kinh ngạc.
Ai cũng biết việc Dương Gian có mật danh là Quỷ Nhãn, hắn có một Quỷ Nhãn có thể thăm dò linh dị, giải phóng Quỷ Vực, vô cùng lợi hại.
Dương Gian nói:
"Nhìn không thấy cũng không có gì kỳ lạ, thứ tôi điều khiển là quỷ, đối phương cũng là quỷ. Huống chi Quỷ Nhãn chỉ là linh dị được chắp vá lại, nếu trước mặt là một con lệ quỷ hoàn chỉnh thì việc Quỷ Nhãn bị quấy nhiễu là điều bình thường. Với cả tôi cũng chưa điều tra kỹ, mới chỉ điều tra sơ bộ mà thôi."
Ba con Quỷ Nhãn của hắn quan sát cùng lúc, nhưng không nhìn thấy điều gì kỳ lạ.
Điều này chứng tỏ cô gái nhỏ với lệ quỷ kia ẩn nấp ở một khu vực linh dị sâu hơn.