Con quỷ không rời khỏi cô bé dù chỉ một bước, nó đứng bất động ở đó như một tượng gỗ, như đang nguyền, cũng lại giống như đang bảo vệ cô bé.
Nhưng dường như việc Quỷ Nhãn của Dương Gian thăm dò đã làm cho lệ quỷ có phản ứng.
Con quỷ kia quay người lại, dù không thấy rõ khuôn mặt lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt ai oán, kỳ quái nhìn chằm chằm vào hắn.
Lúc này, Dương Gian bị lệ quỷ theo dõi.
"Tôi đã nhìn thấy con quỷ đó."
Lúc này đôi mắt đen nhánh, trống rỗng của Cao Minh cũng xuất hiện hình bóng lệ quỷ.
"Chính xác mà nói là nó nhìn thấy chúng ta, nó không hành động, có lẽ vì cô bé vẫn đang ngủ, đây là cơ hội của chúng ta."
Dương Gian lập tức phân tích tình hình rồi nói.
Cao Minh nói:
"Giam giữ con quỷ kia thì chuyện này sẽ kết thúc. Chúng ta cùng nhau làm thì có hoàn thành được không?”
Hắn nói với vẻ không chắc chắn.
"Con quỷ này không tồn tại ở hiện thực. Nó xuất hiện ở đây là nhờ vào một lời nguyền và môi giới nào đó. Cái mà chúng ta thấy chỉ là một hình ảnh mà thôi, không phải là lệ quỷ thật sự, rất khó để có thể giam giữ nó."
Dương Gian đánh giá hình bóng của lệ quỷ rồi đưa ra phán đoán.
Hắn đã gặp loại quỷ này một vài lần.
Không có thực thể mà thiên về một hiện tượng linh dị nào đó, đã gần với một tồn tại duy tâm rồi.
"Vậy thì thử nhìn một chút xem thế nào."
Cao Minh do dự một chút, hắn thận trọng đi từng bước về phía con hẻm nhỏ.
Con quỷ vẫn đang bất động bên cạnh cô bé.
Dương Gian im lặng, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào lệ quỷ, cố gắng quan sát điều gì đó.
Cao Minh lại tiến lên phía trước vài bước.
Con quỷ vẫn không có động tĩnh.
Như vậy thì suy đoán của hắn là chính xác, cô bé đang ngủ nên con quỷ bị hạn chế, không thể giết người được.
Chỉ là, Dương Gian lo lắng nếu cô bé kia lên tiếng muốn con quỷ bảo vệ bản thân, con quỷ có thể tháo bỏ ràng buộc, hoạt động tự do.
Cao Minh tiếp tục đi tới gần hơn.
Nhưng mà lúc này, con quỷ đột nhiên di chuyển.
Con quỷ đi về phía Cao Minh, nhưng nó mới đi được vài bước thì đột nhiên biến mất, ngay sau đó mọi thứ xung quanh bắt đầu rung chuyển, tiếp tục vặn vẹo.
Mặt đất đang lõm xuống, hai bên vách tường áp sát vào nhau.
Con hẻm nhỏ đang dần dần biến mất,
Như thể tất cả mọi thứ ở đây đều bị xóa sổ.
Cô bé cũng dần biến mất.
"Quay lại đi, con quỷ định đưa cô bé rời khỏi đây, anh đừng lại gần cô bé quá."
Dương Gian lập tức hét lớn.
Không đợi Cao Minh phản ứng lại, hắn đã dùng Quỷ Vực kéo Cao Minh trở về.
Sau khi Cao Minh lùi lại phía sau, con quỷ kia lại hiện ra, mọi thứ xung quanh đều trở lại bình thường. Con hẻm nhỏ cũng không còn biến mất nữa, cô bé thì vẫn cuộn mình trong một góc hẻo lánh, không hề biến mất
"Có lẽ cô bé đã cầu nguyện nếu như gặp phải người xấu thì chạy trốn ngay. Chúng ta bị cô bé cho là người xấu. Nếu như anh lại gần chút nữa thì sẽ phát động điều kiện của lời cầu nguyện, để lệ quỷ mang cô bé chạy trốn."
Dương Gian nói.
"Cô bé khá lanh lợi đấy, còn biết tự bảo vệ mình."
Cao Minh nói:
"Nếu như không thể đến gần thì không dễ thực hiện đâu."
"Con quỷ ở đó để bảo vệ cô bé, chúng ta lại không thể nhìn, tới gần thì cô bé và con quỷ sẽ biến mất, vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?"
Dương Gian nói:
"Làm thế nào à? Rất đơn giản, chỉ cần chế ngự con quỷ trước khi nó mang cô bé đi, tôi sẽ làm miễn phí giúp anh lần này."
Nói xong, mọi thứ trước mắt lập tức bị bao trùm bởi một tầng ánh sáng đỏ tươi.
Lúc này, sáu tầng Quỷ Vực mở ra.
Sáu tầng Quỷ Vực có thể tạm dừng một khu vực, ngay cả lực lượng linh dị cũng sẽ bị quấy nhiễu.
Sau đó Dương Gian xuất hiện bên cạnh cô bé.
Hắn vươn bàn tay đen xì, lạnh lẽo chạm vào cô bé.
Động tác của hắn cực kỳ, cực kỳ chậm, bởi vì bản thân hắn cũng chịu ảnh hưởng từ sáu tầng Quỷ Vực.
Thế nhưng dù hắn chậm, hành động của con quỷ lại càng chậm hơn.
Ngay lúc quỷ thủ của Dương Gian chạm vào người bé gái.
Một điều vô cùng đáng sợ đã xảy ra, bên cạnh cô bé đột nhiên xuất hiện một đôi tay quỷ dị, đôi bàn tay kia cứng đờ, lạnh lẽo nắm lấy cánh tay Dương Gian.
Từng người từng người giống như đi ra từ trong một thế giới hư ảo nào đó xuất hiện bên cạnh cô bé.
Có nam có nữ, có cả người già lẫn trẻ nhỏ, thế nhưng người đứng ngay trước mặt hắn lại là một người quen.
Triệu Khai Minh?
Con ngươi của Dương Gian bỗng nhiên co lại, hắn nhận ra một người đàn ông trong số đó.
Chỉ là sắc mặt của người đàn ông kia khá nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, âm u, lạnh lẽo, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, hiển nhiên không phải là người sống, cũng không phải là người chết, mà là bị nguyền rủa bởi một lực lượng linh dị nào đó.
Đồng thời những người bị nguyền rủa này còn có một điểm giống nhau.
Bởi vì Quỷ Nhãn của Dương Gian dường như thấy một sợi dây, một sợi dây màu xám kỳ lại nối Triệu Khai Minh với những người khác, đồng thời cũng nối hắn với lệ quỷ, và cả cô bé. Xung quanh cô bé có rất nhiều sợi dây màu xám.
Như thế cô bé là đầu nguồn vậy.
Sợi dây màu xám là lời nguyền mà cô bé giải phóng ra bên ngoài.