Vương Tiểu Minh nói thêm: “Sự kiện Hồ quỷ có phạm vi ảnh hưởng rất lớn. Chỉ sợ thành phố Đại Xương cũng bị ảnh hưởng. Tôi đã xem qua tình báo của anh về thành phố Đại Xương. Anh đã hạ lệnh phong tỏa các thủy vực ở gần đó và ngừng cấp nước tạm thời trong toàn thành phố. Nếu không xử lý, địa bàn của anh sẽ không an toàn.”
“Hai đội trưởng mất tích rồi, tôi đi là xử lý được sao? Không sợ tôi mất tích luôn à?”
Dương Gian nói thẳng.
“Sau khi Tào Dương thất bại, bên bộ không thể để các đội trưởng hành động một mình.”
Vương Tiểu Minh nói: “Lần này là cấp đội trưởng liên thủ với nhau, anh chỉ là một trong số họ.”
“Còn ai nữa?”
Dương Gian nói.
Tào Duyên Hoa lập tức nói: “Dương Gian, chúng tôi chỉ có thể nói khi anh đồng ý, vì đây là chuyện cơ mật. Nếu như danh sách đội trưởng bị rò rỉ ra ngoài, sẽ gây tra phản ứng dây chuyền.”
Việc điều động quá nhiều đội trưởng đến một lúc sẽ dễ dàng khiến tình hình ở một số khu vực trở nên tồi tệ hơn.
“Nghe lời này, có lẽ số đội trưởng tham gia cũng không ít. Tổng bộ có tổng cộng mười hai đội trưởng. Anh không muốn nói tôi cũng có thể đoán được là có ai.”
Dương Gian nói.
“Vậy câu trả lời của anh là gì?”
Vương Tiểu Minh không thích dây dưa dài dòng, hắn vẫn bình tĩnh và trực tiếp như vậy.
Dương Gian lại không vội trả lời: “Nếu như tôi đồng ý, ai sẽ dẫn đội? Đừng nói các đội trưởng sẽ hành động riêng lẻ.”
“Đấy là vấn đề do các anh tự thảo luận, tổng bộ không thể quyết định ai là người dẫn dội, dù sao các anh đều là đội trưởng, có cấp bậc giống nhau, nhưng tôi sẽ để Lý Quân đứng về phía anh.”
Vương Tiểu Minh nói.
Hiển nhiên.
Vương Tiểu Minh đang cố gắng thương lượng, để yêu cầu Dương Gian đồng ý vấn đề này.
“Sự kiện Hồ quỷ, đội trưởng liên thủ...”
Dương Gian nhìn một phần hồ sơ và mười ngọn nến quỷ màu đỏ ở trước mặt.
“Tôi dường như không có cơ hội từ chối. Nếu vấn đề này không kiểm soát được, thành phố Đại Xương cũng sẽ không an toàn.”
Hắn suy tư một lát, vươn tay cầm lấy chiếc hộp chứa ngọn nến quỷ kia, rồi sau đó đóng lại.
“Vậy thì hợp tác vui vẻ.” Vương Tiểu Minh nói.
“Không vội, thêm một hộp nến quỷ, tôi muốn tiền lương gấp đôi.” Dương Gian nói.
“...”
Tào Duyên Hoa nhìn hắn, khóe miệng giật.
…
Dương Gian không thể từ chối nhiệm vụ này.
Lúc trước hắn trông cậy vào các đội trưởng khác có thể xử lý quỷ hồ, nhưng hiện tại Tào Dương đã mất tích, tương đương việc một đội trưởng đã thất bại, cộng thêm đội trưởng Ngân Tử hắn gặp trong sự kiện bưu cục quỷ cũng xác nhận mất tích tại quỷ hồ. Coi như cả hai đội trưởng đều thất bại.
Như vậy, còn có thể trông cậy vào ai?
Nếu chuyện này không được xử lý, tình hình sẽ nghiêm trọng và thành phố Đại Xương của hắn không được an toàn.
Vì vậy, làm một người thông minh thì nên đoàn kết với các đội trưởng khác, dùng hết sức xử lý sự kiện linh dị, nhân tiện xem có thể giải cứu Tào Dương và Ngân Tử đang bị mất tích.
Dù sợ rắc rối nhưng Dương Gian vẫn là một con người biết đến đại cục.
Nếu không, hắn đã không làm nổi vị trí đội trưởng này.
Cho nên hắn đồng ý, nhưng dù đồng ý thì đồ hắn muốn vẫn phải có, hắn chỉ có cái danh đội trưởng, lại không có thể hưởng tài nguyên đội trưởng.
"Dương Gian, tình hình hiện tại rất đặc biệt. Anh nên sửa tật thét giá của mình đi.”
Tào Duyên Hoa không tức giận, ngược lại kiên nhẫn thuyết phục.
Dù sao thì Dương Gian cũng đã đồng ý, Dương Gian là một người giữ chữ tín, hắn tin đối phương sẽ không lật lọng, còn phần cò kè giá cả, bên tổng bộ có tài năng về phương diện này.
Dương Gian nói: "Chuyện giải quyết được bằng tiền bạc thì không phải là chuyện quan trọng, phó bộ trưởng phải biết vì đại cục tốn chút phí cũng đâu sao chứ. Còn nữa, mấy ngày trước tôi đã giải quyết xong vấn đề bưu cục quỷ và cứu được Tôn Thụy, phía bên anh chắc cũng rõ rồi nên tôi sẽ không giải trình gì thêm.”
"Vì thế tôi yêu cầu tăng lương là bình thường mà, ai lại thét giá làm gì? Nếu anh cảm thấy tôi ra giá quá cao, anh có thể hỏi thử Diệp Chân từ thành phố Đại Hải xem anh ta ra giá bao nhiêu.”
Tào Duyên Hoa nói: "Mười ngọn nến quỷ là giá mà tổng bộ có thể đưa ra cao nhất hiện tại, nếu không có thành ý, tôi cũng không dám mời anh đến tổng bộ nói chuyện.”
"Tôi không tin là mấy người nói chuyện hợp tác lại định giá ngay từ đầu. Vương Tiểu Minh, đừng lãng phí thời gian nữa, chuyện mặc cả này không hợp với chúng ta. Hơn nữa với tình trạng sức khỏe của anh, anh cũng không sống lâu được đâu, giữ của làm gì? Anh định mang chôn cùng trong quan tài à.”
Dương Gian nhìn Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh chỉ bình tĩnh nói: "Số lượng nến quỷ không tăng được nữa. Phó bộ trưởng cũng không lừa anh, mười cây nến quỷ là mức cao nhất tổng bộ có thể đưa ra, khó khăn quá thì cá nhân tôi có thể giúp đỡ anh một phần. Nếu anh không đồng ý, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc viết một tấm séc cho anh, nếu anh quan tâm đến tiền bạc.”
“Tôi biết rồi, anh có cái gì thì cứ đưa ra.” Dương Gian nói.
Vương Tiểu Minh không nói thêm lời nào, chỉ nhìn qua Lý Quân.