Thông qua tầm mắt của Phùng Toàn, có thể nhìn nhìn thấy cái xác gầy nhợt nhạt trong tay Dương Gian đang vặn vẹo rồi biến mất, nhưng nó không hề biến mất khỏi thế giới này mà hợp lại với chiếc nhẫn sắt trên tay Dương Gian.
Giờ phút này, không gian linh dị và sự vật ở hiện thực giao thoa với nhau.
Sự vật ở hiện thực trở thành vật dẫn môi giới cho không gian linh dị giam giữ lệ quỷ, khiến nó không thể thoát ra.
Thế nhưng quỷ vẫn chưa tách biệt với thế giới hiện thực, lực lượng linh dị vẫn phát huy tác dụng.
Sự thay đổi rõ rệt nhất chính là chiếc nhẫn sắt đen kít trên tay Dương Gian đã thành màu trắng bợt, như chiếc nhẫn được gọt đẽo ra từ xương cốt, âm u lạnh lẽo và kỳ dị, khác hẳn với hình dáng trước đó.
Linh dị và vật trong hiện thực giao thoa.
Một vật phẩm linh dị đã được tạo ra.
Dương Gian đương nhiên biết một vật phẩm linh dị được chế tạo như này chắc chắn có khuyết điểm, chỉ cần không để mắt tới chiếc nhẫn này một thời gian, lệ quỷ sẽ sống lại, trở về hiện thực lần nữa.
Nó giống với vòng cổ quỷ gạt người, cần định kì dùng năm tầng quỷ vực để kéo dài thời gian giam giữ.
“Dùng quỷ để chế tạo vật phẩm linh dị, đây là nguồn gốc của vật phẩm linh dị sao?”
Phùng Toàn chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn cực kì ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên hắn hiểu tường tận quá trình này như thế nào.
Tuy lúc trước anh đã nghe Hoàng Tử Nhã kể về chiếc vòng cổ, nhưng đương nhiên tai nghe không bằng mắt thấy.
“8 rưỡi sáng mai tập trung tại cổng của tiểu khu, nếu không còn vấn đề gì nữa thì anh có thể về nghỉ sớm để chuẩn bị một chút.”
Dương Gian nhìn Phùng Toàn nói.
“Được, ngày mai gặp.”
Phùng Toàn gật đầu, không tỏ ra quá ngạc nhiên nữa.
“Vậy tôi đi gặp Vương Dũng trước.”
Sau đó, hắn mang theo chiếc xẻng dính đầy bùn đất và mấy cây nến quỷ rời khỏi nhà an toàn.
Dương Gian nhìn hắn rời đi, nghịch chiếc nhẫn trắng muốt lạnh lẽo trong tay.
Hắn cố ý chế tạo vật phẩm linh dị trước mặt Phùng Toàn, đây là một cách để ra uy, hắn biết việc hắn sửa kí ức của Phùng Toàn đã mất hiệu lực, bây giờ Phùng Toàn có ý nghĩ riêng của mình, đối phương lại là người tương đối xúc động.
Việc lần này quan trọng đến thế, Dương Gian không muốn có bất kì vấn đề gì xảy ra trong khâu nào.
Ngay lúc Dương Gian đang làm công tác chuẩn bị.
Những đội trưởng của các thành phố khác cũng nhận được lệnh từ tổng bộ và sẵn sàng hành động.
Tuy nhiên đây là hoạt động bí mật, rất ít người biết đến sự kiện lần này.
Khi Dương Gian chuẩn bị xong xuôi, rời khỏi phòng an toàn, trở về nơi ở của mình.
Còn chưa kịp mở cửa đi vào.
Một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Hắn tới phòng khách của biệt thự, lúc này không biết vì sao lại có một vũng nước đọng trong phòng khách.
Vũng nước tràn ra rồi lan rộng.
“Hửm?”
Dương Gian nhướng mày quan sát.
Nước chảy từ trên xuống cầu thang, bên trên tối mịt, đèn có lẽ tắt từ lâu.
“Dù là Giang Diễm hay Trương Lệ Cầm ở nhà thì đèn trong phòng chưa bao giờ tắt.”
Dương Gian nheo mắt: “Nhà mình lại có hiện tượng linh dị, thú vị thật đấy, từ bao giờ nhỉ? Nhìn vũng nước thì có vẻ mới đây thôi, cũng là lúc mình tới phòng an toàn.”
Hắn mặc kệ vũng nước dưới đất, bước nhanh lên tầng, lần theo vết nước chảy để tìm ngọn nguồn.
Tầng một, tầng hai, tầng ba…Hóa ra nước chảy từ hành lang tầng năm xuống.
Mà dòng nước dưới đất chảy rất có quy luật, không lan ra ngoài, như chịu ảnh hưởng của thứ gì đó, cứ thế chảy thẳng xuống phòng khách ở tầng một.
Không phải, nói đúng ra thì, dòng nước này không phải chảy về xuống phòng khách, mà chảy tới vị trí của Dương Gian.
Rất nhanh.
Dương Gian đã đứng trước cửa một căn phòng.
Đây là phòng của hắn.
Hóa ra dòng nước chảy ra từ căn phòng mà Dương Gian vẫn ở.
Hắn cẩn thận nhớ lại.
Nhưng không nhớ ra mình đã để lại vật phẩm linh dị nguy hiểm nào trong phòng.
“Không, có một thứ vẫn luôn ở trong phòng mình.”
Dương Gian nheo mắt rồi đột nhiên mở cửa.
Quỷ nhãn nhìn xung quanh.
Ở nơi góc phòng tối mù.
Có đặt một chiếc tủ gỗ cũ, quét sơn đỏ.
Lúc này cánh cửa dưới của tủ gỗ đang mở ra, dòng nước đục ngầu không ngừng chảy ra từ bên trong.
Dương Gian còn thấy được vài lọn tóc dài ướt sũng men theo dòng nước mà ra.
“Tủ quỷ…”
Nét mặt Dương Gian sa sầm.
Bấy giờ, chiếc tủ gỗ đã bị hắn chém nát làm đôi bằng rìu bổ củi đã khôi phục hình dáng ban đầu.
Thậm chí nó còn trở lên kì lạ hơn, không tồn tại trong hiện thực mà chỉ có mắt quỷ thấy được.
Nó không còn là một vật phẩm linh dị nữa.
Mà đã trở thành một thứ nguyền rủa.
Dương Gian là người phải chịu lời nguyền.
“Không xuất hiện hai điều kiện để đổi lấy một yêu cầu, từ giây phút mình giao dịch với tủ quỷ, lời nguyền tủ quỷ cũng đã bám vào người, bây giờ lời nguyền tủ quỷ lại xuất hiện.”
“Thứ nước đục ngầu này xuất hiện trong tủ, là điềm báo ư?”
“Báo trước độ nguy hiểm của sự kiện quỷ hồ? Hay là tủ quỷ đang nhắc nhở mình, nó muốn bắt đầu một giao dịch mới trong sự kiện quỷ hồ lần này?”
Ánh mắt Dương Gian miên man bất định, bao suy nghĩ cứ nảy ra trong đầu.