Sau khi thiêu đốt xong lại phát hiện Liễu Tam chỉ là một người giấy, bên trong trống rỗng không có cái gì.
"Tôi muốn anh đến gặp tôi, chứ không phải sai người giấy đến cho có lệ, anh nghiêm túc chút coi." Lý Quân nói.
Hắn đoán không sai, Liễu Tam trước mặt hắn chỉ là người giấy.
"Lý Quân, sao anh cứ xoắn xuýt việc tôi là người giấy vậy? Mọi việc có kết quả tốt là được rồi mà?"
Lại có thêm một Liễu Tam đi ra, hắn híp mắt nói: "Chuyện quỷ họa lần trước là tôi không đúng, nhưng anh không thể nói mãi chuyện này như thế chứ, nếu anh muốn tính sổ thì tôi tiếp anh, nhưng tôi không quản hậu quả xảy ra như thế nào đâu.”
Hắn là một người nóng tính, tự dưng bị Lý Quân đốt mất một người giấy, đương nhiên tức giận rồi.
"Anh làm thử một chút nhìn xem."
Lý Quân cũng là người nóng tính không kém, hắn ghét Liễu Tam, cảm thấy hắn phải phụ trách cái chết của Trần Nghĩa, lại thêm thái độ Liễu Tam không tốt nên càng thêm tức giận.
Xòe bàn tay ra, ma trơi màu xanh nhảy lên.
Có bóng dáng một tòa nhà hiện đại xuất hiện trong ma trơi.
Cao ốc Bình An.
Địa điểm thần bí nhốt quỷ họa và quỷ sai.
Chỉ có Lý Quân mới có thể thông quan quỷ hỏa kết nối với địa điểm thần bí kinh dị này.
"Lý Quân, nếu anh ra tay thật thì anh sẽ chết đó." Liễu Tam nghiêm túc cảnh cáo.
"Anh tới rồi nói." Lý Quân nói.
Hắn vẫn không tin Liễu Tam thực sự xuất hiện trước mặt mình.
"Ầm!"
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh vang dội khắp quảng trường.
Một cây trường thương màu vàng có khía rớt xuống từ trên trời, cắm thật sâu xuống đất, khiến mặt đất nứt toác.
"Mọi người có tinh thần thật đấy, Lý Quân, dạo này anh nóng tính hơn trước đó, nhưng giờ không phải lúc gây gổ, dù anh có ghét Liễu Tam như thế nào."
Một giọng nói vang lên, kèm theo đó là ánh sáng màu hồng xuất hiện.
Dương Gian dẫn theo Phùng Toàn xuất hiện ở trước mặt họ.
"Quỷ nhãn Dương Gian..."
Liễu Tam nhìn Dương Gian một chút, lại nhìn trường thương đang ghim trên mặt đất, lộ ra vẻ kiêng dè.
Đó chính là quan tài đinh trong lời đồn, còn có cái sài đao vô cùng quỷ dị.
“Chẳng biết người ở nơi này, chỉ mang người giấy tới đây cho qua loa, Dương Gian, anh tin anh ta à?" Lý Quân hỏi.
Dương Gian nói: "Tôi không tin, nhưng phải xem anh ta có nghiêm túc hay không. Nếu anh ta tới cho có, tôi là người đầu tiên làm thịt anh ta, đội trưởng như thế không cần cũng được, chuyện bình thường thì chẳng sao, nhưng đây là sự kiện linh dị cấp S, anh ta dám làm vậy thì chẳng khác nào đang đào hố chôn người khác."
"Không giết giữ lại để dành ăn mừng à?"
"Nói không sai."
Hiếm có khi Lý Quân đồng ý với Dương Gian.
Sự kiện cấp S cần ngự quỷ nhân cấp đội trưởng hợp tác với nhau giải quyết, chuyện đã thế mà không xuất hết lực thì thà giết cho xong.
"Tôi đâu đắc tội với đội trưởng Dương đâu nhỉ?"
Liễu Tam cười ha nói: "Vừa mới gặp đã muốn liên thủ giết tôi, chuyện này dọa người thật đấy. Mặc dù tôi biết hai vị đang hù tôi, nhưng trò đùa này không nên đùa tiếp được."
"Tôi muốn thấy thành ý của anh."
Dương Gian nói, hắn đưa một tay đánh vào trên trường thương, nhẹ nhàng dùng sức một chút, trường thương đang cắm sâu trên mặt đất lập tức được rút ra.
"Tôi hiểu rồi."
Liễu Tam im lặng một lúc, sau đó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này lại có một Liễu Tam khác đi ra.
Hắn không khác những người khác, nhưng lúc hắn cầm một con dao cứa vào tay mình thì một dòng máu đen sền sệt lập tức chảy ra.
"Bây giờ thế nào?"
Liễu Tam cắt ngón tay nhìn qua hai người kia: "Lần này tôi chuẩn bị rất kỹ càng, người thật cũng đã tới, chứ không phải người giấy, tôi nấp đi vì lý do an toàn thôi. Đây là nơi khởi nguồn của sự kiện linh dị, đương nhiên tôi phải phòng bị chứ, tôi không muốn ngỏm tại đây."
Có thể chảy ra máu, điều này nói rõ hắn không phải người giấy, mà là Liễu Tam chân chính.
"Bởi vì cách làm lần trước của anh khiến mọi người không hài lòng." Dương Gian liếc qua rồi nói.
"Chuyện quỷ họa, nếu tôi không dùng người giấy tôi cũng đã chết rồi."
Liễu Tam nói ra: "Tôi cũng vì mạng sống của mình, có gì không đúng hả?"
"Nếu anh thực sự đã tới, vậy bỏ qua chuyện đó đi."
Lý Quân mở miệng nói: "Tiếp theo, hy vọng có thể hợp tác thật tốt."
Liễu Tam nhẹ nhàng thở ra một hơi. Từ lúc nào hai người này đã chung một phe vậy.
Nếu thật sự xảy ra xung đột, Lý Quân và Dương Gian cộng lại, còn người nào mà giết không được?
Hắn cũng không nắm chắc có thể sống được trên tay hai người này.
"Trước tiên đừng nói chuyện của tôi nữa, có phải còn một người không tới hay không? Cái tên chết tiệt họ Thẩm đâu?" Liễu Tam nói.
Hắn lập tức nói sang chuyện khác, không muốn mình trở thành trung tâm của chủ đề.
Lý Quân nói: "Anh ta là một người khá bí ẩn, nổi danh cũng sớm, giải quyết được một số sự kiện linh dị đặc biệt, cũng có đủ năng lực, nên được nội bộ điều động lên chức đội trưởng, sau đó biến mất một thời gian, cũng có không ít người gặp anh ta, nhưng những người đó đều là ngự quỷ nhân lão niên, hầu như đã chết rồi, hiện giờ cũng ít người ở tổng bộ biết đến anh ta."
"Phương Thế Minh biết anh ta, dù sao Phương Thế Minh cũng cùng nhóm ngự quỷ nhân với anh ta.”