“Có gì thì nói thẳng ra đừng có giấu giếm.”
Dương Gian nghiêm túc nói:
“Anh cảm thấy chúng tôi rất có kiên nhẫn ở chỗ này cùng anh tán gẫu sao?”
“Cũng phải, cái tính lề mề này của tôi cũng nên sửa thôi.”
Thẩm Lâm nói:
“Vậy tôi nói thẳng. Sau khi vào quỷ hồ, tôi nhìn thấy một con sông nhỏ dẫn đến quỷ hồ. Con sông đó tồn tại trong không gian linh dị rồi kéo dài đến thực tại. Nếu tôi không nhầm thì sự kiện quỷ hồ xuất hiện chính là vì con sông đó.”
“Ý của anh là quỷ hồ ở bên trong hồ nước đi tới hiện thực thông qua con sông kia cho nên mới tạo thành sự kiện linh dị, nếu có thể tìm được con sông đó rồi đi ngược dòng là có thể tiến vào bên trong quỷ hồ một cách suôn sẻ?”
Dương Gian lập tức hiểu ý Thẩm Lâm.
Lý Quân hơi sốt ruột nói:
“Con sông kia ở đâu?”
Thẩm Lâm vươn tay chỉ về phía trước: “Hướng đó.”
“Còn chờ gì nữa, đi thôi.”
Dương Gian không hề do dự, lập tức sử dụng Quỷ Vực, trực tiếp dẫn mọi người đến hướng Thẩm Lâm chỉ điểm.
Rất nhanh.
Họ tạm rời khỏi trung tâm thành phố Trung Châu, đến vùng ngoại ô của thành phố.
Nơi này thực sự có một con sông không lớn không nhỏ, nước đục ngầu lạnh ngắt, thấp thoáng còn sót lại một vài thi thể trôi nổi trên mặt nước, không có giòi bọ hay ruồi nhặng xung quanh thi thể, chỉ có một mùi thi thể thoang thoảng bốc lên.
“Con sông này có vấn đề, là nơi này sao?”
Dương Gian dừng bước chân, nhìn về phía Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm nói:
“Là con sông này, nhưng đây chỉ là một trong những nơi bị ảnh hưởng bởi linh dị mà thôi, không phải điểm tiếp nối chính xác, nó vẫn còn ở phía trước.”
Nói xong, hắn lại duỗi một ngón tay ra.
Ở nơi xa.
Một thị trấn nhỏ đập vào mắt mọi người.
Đó là một thị trấn có lịch sử lâu đời với gạch xanh và ngói xám, đá phiến lát đường, trên những ngôi nhà treo rất nhiều đèn màu sặc sỡ, mang đầy hương vị cổ kính.
“A Hồng, kiểm tra đi.”
Lý Quân lập tức nói.
A Hồng ngay lập tức bắt tay vào kiểm tra thông tin, chỉ chốc lát sau liền nói:
"Đó là cổ trấn Bình An, một thị trấn du lịch đặc trưng phát triển mạnh mẽ ở Trung Châu trong những năm gần đây...”
Cô nhanh chóng nói thông tin về thị trấn này.
“Theo thông tin thì không có gì kỳ quái cả.” Lý Quân nhìn những người khác:
“Mọi người có cái nhìn khác không?”
Liễu Tam cau mày:
“Một thị trấn nhỏ có bối cảnh lịch sử không tầm thường.”
"Nơi này chắc được xây dựng từ thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc chứ không phải mới được xây dựng trong những năm gần đây.”
Đột nhiên Dương Gian nói:
“Quỷ hồ lại bắt đầu từ nơi đó, vậy chắc chắn nó không bình thường.”
Quả nhiên, điều đáng lo ngại nhất đã xảy ra.
Sự kiện quỷ hồ không phải là ngẫu nhiên mà liên quan đến một thị trấn cổ.
Bây giờ mọi thứ đã trở nên phức tạp hơn.
“Trước kia đã từng có rất nhiều khách du lịch đi qua nơi đó nhưng không có vấn đề gì.”
A Hồng nói.
Dương Gian:
“Lúc trước tôi học ở thành phố Đại Xương cũng không có vấn đề gì mãi đến khi sự kiện quỷ gõ cửa xảy ra, từ đó trở đi tôi không có suy nghĩ như cô nữa.”
“Hiện tại vẫn có người sống trong thị trấn nhỏ đó. Có những cư dân cũ của cổ trấn, những khách du lịch tạm thời phải ở lại, còn có một số người dân của thành phố Trung Châu.”
Lý Quân nheo mắt:
“Phải sơ tán hết toàn bộ người dân mới được.”
“Sự việc còn chưa được xác định, chưa cần sơ tán họ vội, đến đó xem thử trước.”
Dương Gian nói.
Liễu Tam nói: “Tôi cũng nghĩ như thế, hiện giờ chưa có chuyện gì xảy ra, làm điều thừa thãi làm gì, tự dưng khiến nơi này mất cân bằng, nếu thực sự có chuyện, Dương Gian để làm gì, anh ta có thể dời cả thành phố trong một giây huống chi là cái trấn nhỏ này.”
“Nhỡ đâu xuất hiện linh dị quẫy nhiễu thì sao?”
Lý Quân nói
“Đã xuất hiện linh dị quấy nhiễu rồi.”
Dương Gian dùng mắt quỷ quan sát, một số tòa nhà trong thị trấn đã bắt đầu biến hình, tầm mắt đã chịu ảnh hưởng nào đó, dường như có một số thứ đặc biệt đang lẫn lộn trong thị trấn cổ, nhưng tác động không đến mức nghiêm trọng, hắn cũng không dám kết luận trong trấn nhỏ có quỷ hay không, chỉ có thể nói là có sự tồn tại của ngự quỷ nhân thế hệ trước.
“Qua đó xem thử là biết ngay, ngọn nguồn đều ở cổ trấn này, có lẽ chúng ta có thể phát hiện manh mối nào đó.” Thẩm Lâm nói.
“Phải đi cùng nhau đấy.”
Lý Quân nhắc nhở một chút.
Rất nhanh.
Nhóm họ dẫm lên mặt đường được lát bằng những phiến đá xanh, đi đến chiếc cổng được làm bằng đá phía trước thị trấn.
Cổ trấn Bình An.
Cổng trấn còn mới, là kiến trúc mới được tu sửa mấy năm gần đây chứ không phải là một chiếc cổng cổ lâu đời.
Họ không do dự mà đi thẳng vào trong thị trấn cổ kính này.
Đường phố bên trong cổ trấn đã được xây dựng mới, nhưng khi thành phố Trung Châu đầu tư xây dựng, khu phố cổ này vẫn giữ được những nét lịch sử của cổ trấn, một số con phố cổ và các công trình kiến trúc cũ cũng đã được bảo tồn rất tốt.
Mọi người như có cùng một cảm nhận, tựa như bị thứ gì đó hấp dẫn, tuy rằng không có chỉ đường nhưng lại đồng loạt cùng đi về hướng cổ trấn Bình An.